Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 1457: Tào thiếu gia nước mắt rưng rưng (1)

Tào Quảng Vũ lập tức trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn, nhưng y lại khiêm tốn hơn hẳn, miệng luôn nói không đâu, đâu có gì.
Nhưng trái ngược với sự khiêm tốn của y là lồng ngực, càng lúc càng phồng lên.
Những cô gái vòng một phát triển không tốt thậm chí còn có chút ghen tỵ, lần lượt rời xa y, sợ bị so sánh khi đứng cùng khung hình.
"Tào ca, cảm giác thế nào?" Nhâm Tự Cường không kìm được, hỏi nhỏ.
"Chưa bao giờ thấy tốt như thế này, tôi cảm thấy mình còn có thể học thêm bốn năm đại học nữa!"
Phan Tú và mấy cô gái khác cũng không kìm được, vây quanh, nói chuyện ríu rít: "Tào Quảng Vũ, sao cậu không nói sớm cậu là thiếu gia nhà giàu, giấu kỹ quá."
"Cùng vui với mọi người, cùng vui với mọi người."
Tào thiếu gia cười cười, nhưng trong lòng lại chửi thầm, suốt bốn năm qua, y gần như muốn xăm bốn chữ "thiếu gia nhà giàu" lên trán rồi, ai tin, trong số họ ai tin chứ!
Tưởng Điềm cũng rất ngạc nhiên, không kìm được nhìn Giang Cần: "Giang Cần, cậu biết Tào Quảng Vũ là thiếu gia nhà giàu không, chuyện này cậu biết trước không?"
"Không biết."
"Hai người ở cùng phòng, mà cậu ấy cũng không nói với cậu, đúng là khiêm tốn quá."
"Ai mà không nói thế, nhưng tôi sẽ không khinh thường cậu ấy chỉ vì cậu ấy là tỷ phú đời hai."
Giang Cần đứng dưới ánh nắng, nhẹ nhàng nói bằng giọng điệu của một tỷ phú đời đầu.
Nghe xong câu này, mọi người mới nhận ra, người trước mặt này mới là người có thể áp đảo cả thiếu gia nhà giàu.
Sau đó, lễ tốt nghiệp của đại học Lâm Xuyên chính thức bắt đầu, cả sân trường trở nên náo nhiệt.
Cũng có người nhân cơ hội này, đỏ mặt giới thiệu người yêu trong trường của mình với gia đình.
Khi phụ huynh của con trai biết con mình có bạn gái, họ lập tức mỉm cười rạng rỡ, rút thuốc ra, miệng hồ hởi gọi thông gia. Nhưng phụ huynh của con gái thường có vẻ mặt như thể con gái nuôi ở nhà bị heo rừng cày xới.
Ba của Chu Siêu cũng có mặt tại hiện trường, thấy ba mẹ người khác gọi nhau là thông gia, không kìm được mà ôm lấy con trai: "A Siêu, bốn năm đại học không có ai thích con à?"
Siêu Tử đổ mồ hôi lạnh ngay lập tức: "Không, hoàn toàn không..."
"Con đừng vội từ chối nếu có ai thích con. Thử quen xem. Ba nói cho con biết, tình yêu thời đại học là trong sáng nhất. Sau khi đi làm mà muốn tìm khó lắm. Tâm hồn con người đôi khi từ giai đoạn này trở đi mới trở nên phức tạp."
Ba của Chu Siêu nói với giọng đầy tâm tư.
Nghe đến từ "trong sáng", Siêu Tử rít lên một tiếng, mông không kìm được mà thắt lại: "Thật sự không có, con... con sợ đau."
Ngoài những người đang gọi thông gia, hiện trường còn đầy những người chụp ảnh chung.
Có những gia đình ba người, cũng có những gia đình sáu người đứng chụp sau khi nhận nhau, có khi nhìn thì là sáu người nhưng thực tế là bảy người...
Là chủ tịch của Multi-group, Giang Cần tất nhiên bị kéo vào nhiều bức ảnh chụp chung.
Đối với các chàng trai, Giang Cần có thể là người giàu có nhất mà họ từng quen biết trong đời, để lại một tấm hình chung chắc chắn sẽ là vốn liếng khoe khoang sau này.
Còn như Giản Thuần, Tống Tình Tình và Tưởng Điềm, mục đích đơn giản hơn, chỉ muốn lưu lại chút kỷ niệm.
Thậm chí còn có các bạn học lớp bên, lớp bên của lớp bên, các cô gái muốn chụp ảnh chung đều không kìm được mà tụ tập lại, cuối cùng hiện trường tràn ngập vẻ đẹp rực rỡ đủ sắc thái.
"Chụp ảnh với nhiều cô gái như vậy, chắc làm anh trai tôi mệt lắm."
Giang Cần đang chụp ảnh chung với một chị lớp năm, thì thấy Phùng Nam Thư mặt không biểu cảm bước qua, giống như một hồn ma xinh đẹp.
Cô không nhìn Giang Cần, ánh mắt cứ thẳng tắp, chỉ là bước qua, bước qua...
Đang lúc Phùng Nam Thư đang đi loanh quanh, Viên Hữu Cầm cách không xa lắm bỗng gọi: "Nam Thư, mau qua đây, chuẩn bị chụp hình rồi, con đứng giữa ba mẹ."
"Con tới ngay đây!"
Phùng Nam Thư ngay lập tức bỏ Giang Cần lại, chạy vội qua đó, rồi ngoan ngoãn đứng giữa Viên Hữu Cầm và Giang Chính Hoành.
Viên Hữu Cầm dịu dàng nhìn cô: "Mẹ chỉnh lại khăn cho con nhé."
"Cảm ơn mẹ."
“Đứng giữa ba mẹ”.
“Cảm ơn mẹ”.
Nghe thấy vậy, những người xung quanh ai nấy đều ngạc nhiên, mắt mở to, thì thầm liên tục.
Họ vừa nghĩ mình nghe lầm, nhưng câu thứ hai rõ ràng quá, nghĩa là Phùng Nam Thư đã gọi ba mẹ Giang Cần là ba mẹ rồi.
Hơn nữa nhìn thái độ và giọng điệu của họ, tự nhiên vô cùng, không có chút ngượng ngùng nào.
Đừng nói đến một kẻ thích hít đường như Cao Văn Tuệ, ngay cả những người bình thường cũng thấy khó tin.
"Đó là mẹ của Giang Cần đúng không? Vừa nãy Phùng Nam Thư gọi bà ấy là mẹ kìa."
"Bình thường thôi, tôi nghe Cao Văn Tuệ nói mẹ của Giang Cần đã đưa bảo vật gia truyền cho Phùng Nam Thư, chắc là đã chấp nhận cô ấy rồi."
"Tôi cảm giác cả nhà Giang Cần đều rất thích Phùng Nam Thư."
"Nhưng chẳng phải Giang tổng luôn phủ nhận sao? Còn nói họ chỉ là bạn bè."
"Giang Cần á? Ha ha, trước đây cậu ta còn bảo với phóng viên đài trung ương là không bao giờ làm nghề giao đồ ăn cơ mà."
"Cũng phải..."
"Làm kinh doanh thì có ai nói thật bao giờ, cậu ta còn tự xưng mình là Ngạn Tổ nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận