Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 183: Cùng lên khóa

- Sắp tới Hỉ Điềm sẽ mở chi nhánh ở Đại học Khoa học Kỹ thuật, chúng ta cần một người quản lý đạt tiêu chuẩn xung phong đi đầu, ý của tôi là tuyển thêm một người nữa, nhưng bà chủ của chị lại rất thích chị, nên đề nghị cho chị đi đào tạo xem sao.
Phùng Nam Thư liếc nhìn hắn, đôi mi khẽ run:
- Giang Cần nói rất đúng.
- Tôi sẵn sàng đi.
Phòng Tiểu Tuyền đồng ý không mảy may do dự.
- Chị không cân nhắc thêm sao?
- Tôi không cân nhắc, bảo tôi đi đâu thì tôi đi đó.
Phòng Tiểu Tuyền không được học hành nhiều, luôn chạy ngược chạy xuôi để tìm việc vặt mà làm, việc quá tốt thì không tìm được, việc quá tệ thì thu nhập ít, mà sự ổn định là điều quan trọng nhất đối với cô vào lúc này.
Công việc kinh doanh trước đây của Hỉ Điềm không làm ăn được gì, ban đầu ông chủ cứ than ngắn thở dài, động một tí là nói phải đóng cửa quán.
Phòng Tiểu Tuyền cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để bị sa thải, ai nào ngờ sau khi đổi ông chủ thì chết đi sống lại, còn sắp mở chi nhánh, đến lúc này mà ai lại nửa đường bỏ cuộc chứ.
Cô thực sự không hiểu ông chủ và bà chủ muốn làm gì, nhưng cô có đầu óc.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, việc kinh doanh của Hỉ Điềm đã bùng nổ đến mức độ thế này, đây không phải là việc người bình thường có thể làm được.
Phòng Tiểu Tuyền rất hy vọng tìm được một công việc có lộ trình thăng tiến, nhưng cô có trình độ học vấn thấp, mặc dù nỗ lực và nghiêm túc, nhưng xem ra sự nỗ lực này không hề có giá trị trong mắt người khác.
Nhưng bây giờ thì ổn rồi, có thể quản lý chi nhánh, trong tương lai có lẽ còn có thể quản lý nhiều chi nhánh hơn. Đứng trước cơ hội như thế, có điều kiện thì phải nắm bắt, không có điều kiện thì cũng phải sáng tạo điều kiện để mà nắm lấy.
Người lao động ở tầng lớp thấp, có thể trong bụng không có quá nhiều kiến thức, nhưng tuyệt đối hiểu rất rõ hai từ tiền đồ.
Giang Cần gật đầu:
- Được, nếu chị đã sẵn sàng, thì ứng cử viên được cử đi sẽ quyết định là chị.
- Ông chủ, khoảng khi nào thì tôi sẽ tới chi nhánh?
Phòng Tiểu Tuyền không nhịn được hỏi một câu.
Giang Cần cẩn thận suy nghĩ một lát:
- Tháng sau, nhưng thời gian chính xác thì tôi vẫn chưa quyết định, vì mặt tiền cửa hàng vẫn chưa chọn xong. Chị cứ làm việc nghiêm túc chăm chỉ ở đây trước, gắng sức dạy xong Hồ Hinh và Trần Dũng trong thời gian ngắn nhất.
Phòng Tiểu Tuyền gật đầu:
- Vâng thưa ông chủ.
- Cố lên.
Phùng Nam Thư dịu dàng lên tiếng.
- Cảm ơn bà chủ, cô thật là tốt.
- Chị cũng vậy. - Đôi mắt của tiểu phú bà lấp lánh.
Khoảnh khắc này, Phòng Tiểu Tuyền cảm thấy những gì ông chủ nói không phải là lời xã giao, có lẽ bà chủ lạnh lùng thật sự rất thích cô.
Sau khi rời Hỉ Điềm, Giang Cần đưa Phùng Nam Thư đến tòa nhà giảng đường.
Tiết học chiều nay là lớp ghép giữa lớp ba và lớp bốn, đây cũng là lần đầu tiên Giang Cần và Phùng Nam Thư cùng nhau lên lớp. Thế là hai người nhìn xem thời khóa biểu, tìm đến phòng học chung của tiết học này. Sau khi bước vào, tiếng cười đùa huyên náo ban đầu lập tức giảm đi quá nửa.
Nói thật thì, nam sinh Học viện Tài chính vẫn mang theo sự ghen tị và đố kỵ với Giang Cần.
Lúc nhập học cô gái đã khiến vô số người kinh ngạc ái mộ, ngày ngày đi dạo với Giang Cần, dường như cả thế giới này chỉ có một mình hắn là đàn ông, những người khác muốn thêm QQ với cô cũng không thêm được, thật sự khiến người ta tức sắp chết.
Nhưng có thể làm gì được đây?
Ai nấy đều biết, Phùng Nam Thư có hai mặt, một mặt lạnh lùng tựa như ánh trăng, người lạ chớ gần, nói năng thận trọng, thuộc về mọi người.
Nhưng mặt khác vừa hoạt bát dễ thương lại vừa thích quấn lấy người khác, nhưng chỉ thuộc về Giang Cần, người khác có nhìn cũng đừng nghĩ tới.
- Lại đi hẹn hò à?
Cao Văn Tuệ viết đầy chữ quỳ bái trên mặt.
Giang Cần phỉ cô một cái:
- Hay là cậu tìm một người hẹn hò đi, tôi phát hiện cậu rất có đầu óc yêu đương đấy.
- Bản thân yêu đương thì có gì thú vị, nhìn người khác yêu mới thú vị chứ.
- Đúng, câu này nói rất chuẩn. Bản thân yêu đương là vô vị nhất, còn không bằng xem phim truyền hình, ít nhất có thể nhảy thẳng đến tập cuối, xem coi kết thúc đẹp hay kết cục buồn, cũng quyết định xem có theo dõi hay không, đỡ phải xem đến kết cục buồn lại không thể buông bỏ, cuối cùng người cảm thấy khó chịu vẫn là bản thân.
Phùng Nam Thư ngồi ngoan ngoãn bên cạnh, đưa tay lật trang đầu tiên của sách giáo khoa rồi lướt nhìn, cô không tỏ ra quá hứng thú với chủ đề này.
Lúc này, Giang Cần cũng đã ngồi ngay ngắn, thẳng lưng chuẩn bị vào tiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận