Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 403: Hình như là con dâu mình? (2)

- Ra ngoài ăn nè.
- Ờ.
Phùng Nam Thư ngoan ngoãn bò dậy, lon ton chạy ra phòng ngủ của hắn, còn Giang Cần lại nhìn đăm đăm vào chỗ tiểu phú bà vừa nằm, cảm thấy hơi hoảng hốt.
Bạn đưa một người bạn học là nữ về nhà, người bạn đó ngoan ngoãn tự chơi trên giường bạn, loại cảm giác này không biết nên nói thế nào nữa, không nghĩ thì vẫn còn ổn, nhưng nghĩ thì cứ có cảm giác tê dại thế nào ấy.
- Ai da, tao nhớ là loại mì gói mới ra này có trứng sấy mà, sao bát tao không có?
Ăn hết nửa bát, Quách Tử Hàng mới phát hiện ra thiếu thiếu gì đó.
- Cháu cũng không có, chú vứt nhầm vào thùng rác rồi đúng không?
Dương Thụ An được nhắc nhở, cũng đảo nĩa một vòng nhưng đến lông trứng cũng không thấy chứ nói gì với cả quả trứng.
- Phải không? Biết đâu, có thể là do nhân phẩm hai người không tốt đó.
Giang Cần bình thản ăn thêm một gắp mì.
- Giang Cần, mì của mình có ba trứng nè.
Phùng Nam Thư dùng nĩa gạt lớp mì phía trên ra, để lộ ba quả trứng bên trong, mắt sáng rỡ.
- Không phải cậu thích ăn trứng sấy à? Nhân phẩm tốt thật đấy.
Giang Cần bình tĩnh cắn trứng sấy trong bát mình, mặt không đỏ tim không loạn.
Quách Tử Hàng:
- Nhân phẩm tốt quá ha…
Dương Thụ An:
- Nhân phẩm nhân tạo à…
Ăn mì xong, Giang Cần đưa gà nướng cho Dương Thụ An, đưa sườn dê cho Quách Tử Hàng rồi bắt đầu đuổi khéo.
Bà Viên Hữu Cầm sắp tan làm về nhà rồi, nếu còn không đi thì dễ bị chặn trong nhà lắm.
Đến lúc đó còn phải tốn công đi giải thích, gì mà mẹ đừng kích động nữa, không có con dâu đâu!
Với tính của mẹ, có khi còn không tin ấy.
Vì vậy bốn người lại dắt nhau đi xuống tầng, định sang chỗ nào gần gần ngồi tâm sự đánh bài gì đó, dù sao cũng tết rồi, giải trí đê.
Nhưng mà vừa mới chuẩn bị đi thì Phùng Nam Thư bỗng loạng choạng một chút:
- Giang Cần, mình quên túi xách rồi.
Túi đồ tùy thân của cô là một cái ba lô màu hồng nhạt có thể để được cả điện thoại và son môi, chắc là để quên ở phòng khách rồi.
Giang Cần bảo bọn họ đứng dưới tầng đợi để mình lên nhà lấy.
Nhưng thế giới này luôn tồn tại đủ các thể loại trùng hợp.
Hắn vừa mới chạy lên trên tầng thì bà Viên Hữu Cầm được tan làm sớm, đã về tới tiểu khu, tay đang cầm túi gạo được cơ quan phát cho, khi đi qua cổng bà vô cùng sửng sốt.
Bà quen Quách Tử Hàng nên chẳng mất nhiều thời gian bà đã đoán ra ba người này là tới tìm Giang Cần.
- Sao không vào nhà chơi vậy mấy đứa?
- Bọn cháu mới đi ra khỏi nhà tức thì á, Giang Cần thì đang lấy đồ ở trên đó.
Viên Hữu Cầm gật đầu, tầm mắt chuyển sang người Phùng Nam Thư.
Tiểu phú bà đã đội mũ lông lên nên khá khó để nhìn rõ được khuôn mặt, nhưng vẫn khiến bà cảm thấy quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Tiểu phú bà khá hoảng khi biết người trước mặt là mẹ của Giang Cần, cho nên đã giơ cái tay rúc trong túi áo ra vẫy vẫy, cũng không biết nên làm cái gì mới tốt.
Viên Hữu Cầm cũng không nhìn nữa, chủ yếu là nhìn con nhà người ta lâu quá thì lại bất lịch sự, vậy nên bà chỉ hàn huyên với bọn họ hai câu rồi xách đồ đi lên tầng.
Vừa mới vào cửa, Viên Hữu Cầm đã thấy Giang Cầm cầm túi chuẩn bị đi ra ngoài.
- Con định ra ngoài chơi à?
- Mẹ, sao mẹ lại về giờ này? - Giang Cần hoảng sợ.
Viên Hữu Cầm bỏ đồ xuống để thay dép đi trong nhà:
- Cơ quan cho nghỉ sớm nên mẹ về sớm thôi, ba người dưới tầng là bạn học của con à?
- À đúng, là bạn học, chắc chắn là bạn học và chỉ là bạn học thôi.
- Con ra ngoài chơi đây, trong bếp có nước mới đun ấm, mẹ uống nước đi, con đi trước đây.
Từ phản ứng của mẹ, Giang Cần có thể đoán ra rất có thể bà chưa nhận ra Phùng Nam Thư, cho nên mới không dám nói nhiều, cầm túi vọt ra khỏi nhà.
Viên Hữu Cầm vào bếp uống hai cốc nước ấm, sau đó bật ti vi lên xem phim truyền hình nhưng cứ thấy không thích hợp ở đâu đó.
Nghĩ lại gương mặt của cô bé kia rồi lại nghĩ tới bộ dạng cầm túi đi ra ngoài của Giang Cần, bà nhíu mày lại.
- Đúng thật là con bé kia trông rất quen.
- Đợi chút.
- Hình như con bé là con dâu mình đúng không nhở?
Tự dưng Viên Hữu Cầm lại thông suốt, cô bé dưới tầng rõ ràng là cô gái xinh xắn trong điện thoại thằng nhãi nhà mình mà, lại còn dám nói là minh tinh hả? Minh tinh mà có thể đưa về nhà như thế ư?
90%, chắc chắn là 90%.
- Lão Giang, em nói anh nghe, chắc chắn con trai anh đã có bạn gái rồi!
Giang Chính Hoành tan làm và về nhà như bình thường, cơ mà vừa về đến nhà đã gặp được Viên Hữu Cầm nghiêm túc thông báo cho mình việc này, ông không khỏi giật mình:
- Sao em biết?
- Thằng nhóc đó lén đưa bạn gái về nhà, kết quả là bị em bắt gặp lúc ở dưới tầng bởi vì hôm nay cơ quan em cho nghỉ sớm. - Viên Hữu Cầm khái quát tình hình hôm nay trong vài câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận