Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 343: Càng ngày tiểu phú bà càng nổi loạn (1)

Rất nhiều bộ điện ảnh hiện giờ đều không chịu được sự ăn mòn của thời gian, sau vài năm là chìm nghỉm, nhưng những bộ có thể đứng vào hàng kinh điển sẽ không bao giờ lỗi thời.
Nhìn cách khắc họa thần thái này đi, nhìn kiểu thiết kế lời thoại đó đi, nếu phân tích dưới góc nhìn của một nhà phê bình điện ảnh chuyên nghiệp thì…
Thôi được rồi, không bịa được nữa đâu, hắn hít sâu một hơi rồi quay qua nhìn Phùng Nam Thư.
- Chuyện vừa nãy là bí mật giữa hai người bạn với nhau, tuyệt đối không thể nói với người khác, vừa nãy mình vào có khóa cửa rồi nên mới làm vậy được, lát nữa ra ngoài thì mặc vào, chúng ta coi như chưa có gì ha.
Giang Cần nghiêm túc nói.
- Mình biết, coi như chưa có gì.
Phùng Nam Thư xoa xoa chân, lẩm bẩm lầm bầm.
Nghe vậy Giang Cần cũng yên lòng rồi, nhưng lại không nhịn được mà nhớ tới hình ảnh giáo sư Nghiêm không chịu được dụ hoặc nên đã nốc cả bình rượu ở chỗ này.
Chẳng lẽ 207 là vùng trũng của ranh giới đạo đức ư?
À vậy thì không trách được, xem ra cũng không thể đổ thừa bản thân rồi.
Bình thường giáo sư Nghiêm kiềm chế bản thân và đối xử chu toàn với tất cả mọi người mà khi vào phòng này còn sa đọa, huống chi là sinh viên bình thường như mình.
Mai phải bảo Lan Lan làm cái hộp nhỏ, viết là chỗ khiến con người ta sa đọa rồi dán trước cửa mới được.
- Mở miệng ra ăn hết đi.
- Không ăn đồ của thế giới này thì mày sẽ dần biến mất.
Theo cốt truyện dần đi đến cao trào thì sự chú ý của tiểu phú bà dần bị màn ảnh thu hút, miệng nhỏ khẽ mở vì kinh ngạc, trông rất đáng yêu.
Xuyên qua đường hầm đi vào thế giới khác, ăn xong bị biến thành heo, ma quỷ đầy thuyền, ông lão nồi hơi nhiều chân, mỗi một hình ảnh đều đánh sâu vào thế giới quan nho nhỏ của cô.
Giang Cần chăm chú nhìn cô một lúc lâu, không kìm được mà nở một nụ cười tự tin.
Lần đầu hắn nhìn thấy Phùng Nam Thư là khi cô ở thư viện nghiêm túc đọc quyển tiểu thuyết “Thiếu nữ mắt quỷ Peggy Sue”, thể loại mạo hiểm huyền bí, bảo là girl mới lớn hay mơ mộng cũng không quá, vậy nên chắc chắn “Vùng đất linh hồn” sẽ hợp gu cô, giờ xem ra phán đoán của hắn không hề sai.
Làm một thiếu nữ xinh đẹp như thiên tiên khó lắm hả?
Sợ là chiêu này của hắn đỉnh nhất thế giới luôn rồi.
Nhưng tính ra, nếu Phùng Nam Thư không ỷ lại hắn như vậy thì muốn dỗ cô gái vừa xinh đẹp vừa giàu có này cũng khó phết đấy chứ.
Bởi vì chỉ khi cô gái đó tình nguyện để bạn tạo niềm vui, thì mọi hành động của bạn mới đi vào lòng cô nàng được, nhưng nếu cô ấy không muốn thì dù bạn có leo lên trời hái trăng cho cô ấy thì cô ấy cũng cảm thấy ánh trăng đó quá nặng nề.
Giang Cần đổi tư thế, kéo thảm lông lên trên một chút đồng thời bón khoai lát cho cô.
Kỳ lạ.
Hình như hôm nay môi Phùng Nam Thư thu hút hơn bình thường rất nhiều, vừa căng bóng vừa ướt át.
Nhịp thở của Giang Cần bỗng khựng lại, hắn cầm bình giữ nhiệt uống hai ngụm để trấn áp bản thân.
- Giang Cần, mình cũng muốn uống nước.
- Cậu mang bình nước đến không?
Phùng Nam Thư lắc đầu, mắt vẫn dính vào màn hình.
Giang Cần đành phải vặn bình giữ nhiệt của mình ra rồi đưa cho cô, song lại thấy tiểu phú bà nhếch môi lên, hiển nhiên là muốn hắn đút cho.
Hai người thường xuyên dùng một cái đũa, cũng chẳng biết đã ăn bao nhiêu nước bọt của người kia rồi, nên giờ uống chung một cái bình cũng chẳng có vấn đề gì.
Có lẽ là do tắt điện, trong phòng chỉ có màn hình ti vi là tỏa ra ánh sáng, nên trong tình cảnh này hình ảnh Phùng Nam Thư uống nước thuần khiết thanh tịnh đến mê người.
- Nước hơi nóng đấy, uống từ từ nghen.
- Mình biết rồi.
Giang Cần đút nước xong thì định để xuống, khi nhìn tới miệng bình thì lại ngẩn ra, sững sờ, chăm chú nhìn miệng bình.
Miệng ly vốn làm từ inox có màu trắng bạc, sáng chói lên dưới ánh sáng ti vi, nhưng giờ lại có thêm một dấu môi hồng nhạt nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu.
Sao miệng tiểu phú bà còn phai màu vậy?
Mắt Giang Cần dần trợn to lên:
- Má ơi, Phùng Nam Thư, cậu bôi son đúng không?
Phùng Nam Thư luống cuống, tuy hơi chột dạ nhưng vẫn nói kiểu rất đúng tình hợp lý:
- Chỉ bôi chút thôi.
- Sao tự dưng cậu lại muốn bôi son?
- Là, là Văn Tuệ bôi cho mình, mình không muốn mà cô ấy cứ ép mãi thôi. - Phùng Nam Thư ra vẻ lạnh lùng.
Giang Cần nghe xong, da đầu cũng đã tê rần:
- Ôi đệt, Tiểu Cao đúng là phần tử khủng bố mà, rốt cuộc cô ấy muốn làm cái gì đây?
- Mình không biết, nhưng sau này mình sẽ không chơi với cô ấy nữa.
- Cậu phải nhớ kỹ bản thân đã nói gì hôm nay đấy.
- Mình biết rồi.
Phùng Nam Thư căng thẳng dời mắt về ti vi, trong đầu lại không nhịn được mà hiện ra cảnh tượng trước đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận