Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 359: Có phải tiểu phú bà đang giả ngu không? (2)

Điểm dừng chân thứ hai của Multi-group là quan trọng nhất, vì vận hành ngoài trường và vận hành trong trường có nhiều điểm khác biệt. Giai đoạn sau nếu muốn đẩy mạnh diễn đàn và Multi-group sang khu vực Đại học Bách khoa và Đại học Sư phạm, thì thành tích của Đại học Khoa học Kỹ thuật nhất định phải xuất sắc.
Trước mắt xem ra, hiệu quả thị trường của Đại học Khoa học Kỹ thuật rất không tệ. Tối thiểu nhất, cầm thành tích này đến hai trường đại học khác, lại phối hợp với thượng phương bảo kiếm vừa học vừa làm, thì nhân viên và lãnh đạo nhà trường sẽ hoàn toàn không có lý do gì để từ chối.
Trâu bò, hắn đúng là một thiên tài mà.
Người thứ hai gọi điện thoại tới là Lô Tuyết Mai, cô nói rằng biển quảng cáo đầu tiên đã được làm xong, nhưng biển quảng cáo thứ hai tương đối đặc thù, cần dùng đến tấm acrylic, cho nên có khả năng không theo kịp tiến độ.
- Lại thêm tiền, hỏi một chút xem ai có thể làm, không thể làm thì đổi sang nhà khác.
Lô Tuyết Mai hít sâu một hơi:
- Ông chủ à, cậu thật hào phóng.
Giang Cần mặt không thay đổi mở miệng:
- Ở giai đoạn này, cô không thể nhìn vào những gì mình đã cho đi, cô phải xem mình có thể nhận lại được gì.
- Đã hiểu, tôi sẽ đi thêm tiền.
Cuộc gọi thứ ba đến từ Hà Ích Quân của trung tâm thương mại Vạn Chúng, y gọi đến vì bữa tiệc ngày đầu năm mới của thương hội Lâm Xuyên.
Hà Mạn Kỳ đã được Giang Cần điều giáo, nghiễm nhiên thành dáng vẻ của một cô gái ngoan ngoãn, không chỉ trở lại lớp, mà còn không bao giờ đánh nhau với bạn học nữa, Hà Ích Quân rất cảm kích hắn.
Cho nên, chắc chắn y sẽ làm tốt những gì Giang Cần đã nhờ, mà trên thực tế, hai ngày nay Giang Cần cũng vẫn luôn chờ cú điện thoại này.
- Giang tổng, tôi đã sắp xếp xong xuôi bữa tiệc rồi, tối mai cậu có thể đi vào với tôi.
Giang Cần giẫm lên ghế đẩu, kéo ống quần xuống:
- Cảm ơn Hà tổng đã hỗ trợ.
Hà Ích Quân trầm ngâm nửa ngày:
- Thật ra tôi biết, có lẽ cậu muốn tìm một số đối tác mới, mặc dù tôi không hiểu cậu muốn hoạt động cụ thể như thế nào, nhưng có một số việc trước mắt tôi vẫn phải nói.
- Ngài nói đi.
- Những người làm kinh doanh, có rất ít người thực sự đi học, chưa nói đến tính tình khó chịu, mà còn đặc biệt thích trang bức. Đặc biệt là trong những dịp như thế này, rất dễ không coi ai ra gì, nếu cậu niên thiếu khí thịnh thì vào đó cố gắng nghe nhiều nói ít.
Giang Cần sờ cái mũi:
- Hà tổng, tôi xin người ta một tấm danh thiếp sẽ không có vấn đề gì chứ?
Hà Ích Quân thở dài:
- Cố gắng đừng như vậy, bởi vì loại câu lạc bộ xã giao này có hiệu quả và tính lợi ích rất nặng. Dưới tình huống bình thường thì cậu cần phải đưa danh thiếp trước, sau khi người ta xem xong cảm thấy cần thiết kết giao thì mới có thể đưa danh thiếp cho cậu, nếu không bọn họ sẽ không để ý đến cậu đâu.
- Còn có quy củ này sao? Xem ra mùi tiền thật sự không dễ ngửi.
- Tôi đã nói hết rồi, cậu còn cảm thấy mình nhất định phải đi không? Nếu như không muốn thì đừng tự làm bản thân khó xử.
Giang Cần vừa định lên tiếng thì đột nhiên nhìn thấy ống hút trà sữa đưa lên miệng, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt cao ngạo của Phùng Nam Thư đang giơ cốc trà sữa lên cho hắn uống.
Ánh nắng từ không trung vẩy xuống, chiếu sáng đôi mắt xinh đẹp và hàng mi cong của cô, nhìn qua rất động lòng người.
Giang Cần hút một ngụm:
- Hà tổng à, tôi chắc chắn mình muốn đi bữa tiệc này.
Hà Ích Quân ừm một tiếng:
- Vậy được. Bảy giờ tối ngày mai, tôi sẽ đợi cậu ở đại sảnh khách sạn quốc tế Long Khải, tốt nhất là cậu nên mặc vest và thắt cà vạt.
- Tôi hiểu rồi, Tế Châu Ngô Ngạn Tổ, doanh nghiệp Long Khải!
Hà Ích Quân có chút bối rối:
- Cháo gà không có mắt là cái gì?
Giang Cần cười hai tiếng:
- Ngài nghe lầm rồi Hà tổng, những gì tôi vừa nói là một thuật ngữ chuyên môn về kinh tế. Không dám lừa anh, hiện tại tôi đang học tập ở trong phòng tự học, bởi vì sắp hết học kỳ, tôi dự định sẽ giành vị trí thứ nhất trong toàn bộ chuyên ngành.
- Thật không hổ là một ngôi sao học tập, vậy cậu học đi, tôi không quấy rầy cậu nữa.
Giang Cần chờ đối phương cúp máy, sau đó đưa tay nhét điện thoại di động vào túi, nhìn ánh mặt trời buổi sáng rực rỡ mà ngáp một cái.
Nắng ấm mùa đông có một loại cảm giác đặc biệt thoải mái dễ chịu, nhẹ nhàng mà ấm áp chiếu lên trên người ta.
Tiểu phú bà ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt cao ngạo, giống như một bạch phú mỹ đỉnh cấp khiến cho người ta có cảm giác xa cách vô cùng, sau đó cách một phút lại đưa trà sữa tới một lần.
- Mình không uống nữa đâu, quá ngọt.
- Uống.
Giang Cần hít sâu một hơi, cắn xẹp ống hút cô đưa tới.
Nhìn thấy cảnh này, tiểu phú bà không nhịn được choáng váng một chút, trong miệng hà hơi biến thành từng tia từng sợi sương trắng.
- Văn Tuệ, đừng dập đầu, nước tràn ra rồi...
- A a, xin lỗi nha, tôi không nhịn được, Giang Cần nói cái này gọi là não cẩu lương.
Cùng lúc đó, trong văn phòng ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại Vạn Chúng, Hà Ích Quân đặt điện thoại xuống, trong nội tâm có rất nhiều bối rối.
Không thể yêu cầu danh thiếp, nhìn nhiều nói ít, loại xã giao không có ý nghĩa này thì có gì tốt?
Sao Giang Cần lại đồng ý đi?
Chẳng lẽ hắn đã đánh hơi được chuyện gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận