Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 588: An bài cho kỳ nghỉ (2)

Trong lúc đang nói chuyện thì bên ngoài hành lang vang lên tiếng giày cao gót gõ cộc cộc lên nền nhà, thế là mọi người lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nhìn ra ngoài cửa.
Một giây sau, tiểu phú bà cao lãnh giá lâm 208, trong miệng lẩm bẩm “nhỏ dễ thương của cậu bỗng xuất hiện này”, sau đó mặt vô cảm đi đến bên cạnh Giang Cần.
Thấy thế, Giang Cần cầm ví tiền, rút hai ngàn tệ đưa cho cô:
- Thưởng cậu.
Phùng Nam Thư cúi đầu liếc mắt nói:
- Sao lại thưởng mình?
- Làm bà chủ một năm cho mình, vất vả rồi. Đây là tiền thưởng nghỉ định kỳ, ai cũng có phần.
Tiểu phú bà nhận tiền, hai mắt lung linh và hất cằm lên:
- Cảm ơn ông chủ.
Tiếng nói vừa dứt, 208 bỗng náo loạn, thầm nhủ sao hai người còn chưa kết hôn luôn đi, còn ở đây giả trang bạn bè cái gì nữa, một người thì bà chủ vất vả rồi, một người thì cảm ơn ông chủ, thật mẹ nó muốn người ta nghiến nát răng hàm mà.
- Phi Vũ, cậu mà có thủ đoạn này của ông chủ, cậu còn độc thân mà lạ!
- Mã Ngọc Bảo, nếu cậu có sự lịch sự của bà chủ, lát nữa cậu có bị tôi đánh không?
Giang Cần nhanh chóng dập tắt tiếng ồn của bọn họ:
- Đi, nếu đã nghỉ, thì nhanh cút về thôi.
- Ông chủ và bà chủ sắp dọn chỗ để giao lưu bạn bè rồi!
Tô Nại chộp lấy túi xách, hoảng hốt chạy ra khỏi văn phòng.
Sau đó, mọi người cũng bắt đầu hối hả thu dọn đồ đạc, rồi miệng thì hô to tạm biệt “ông chủ, bà chủ”, từng người một chạy ra cửa.
Vì sắp đến cuối học kỳ, nhiều bộ phận khởi nghiệp trong căn cứ khởi nghiệp đang họp, như các phòng truyền thông, công ty gia sư, lúc này nghe thấy tiếng reo hò, ai nấy đều không nhịn được ra ngoài xem.
Soạt soạt.
Đổng Văn Hào đi quá nhanh, không cẩn thận làm rơi tiền đầy đất, khiến những sinh viên của dự án khởi nghiệp khác nhìn mà thấy chạnh lòng.
Mặc dù đều khởi nghiệp trong cùng một tòa nhà, nhưng người ta chỉ riêng tiền thưởng đã là hai nghìn một người, trong khi bọn họ thì lợi nhuận ròng hàng tháng còn chưa đến hai nghìn, thật đúng là cùng người khác mệnh.
Đổng Văn Hào mặt đỏ bừng, nghĩ thầm sao tiền lại vô tình rơi ra thế này, rồi ngồi xổm xuống bắt đầu nhặt từng tờ một. Kết quả nhặt được một lúc, y liền nhìn thấy một đôi bàn chân đi giày cao gót dừng lại trước mặt mình.
Y ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đen đứng trước mặt mình.
Cô có mái tóc dài gợn sóng, buông xõa vai, hai tai đeo hai chiếc vòng tròn vàng sáng loáng, trên mặt còn trang điểm nhẹ nhàng rất có khí chất, đặc biệt là đôi lông mày, được tỉa tót rất sắc sảo.
- Bạn học, ông chủ của các bạn có ở đây không?
- À... Ông chủ có ở đây, nhưng bà chủ của chúng tôi cũng ở đây, hai người họ đang ở cùng nhau.
Đổng Văn Hào rất tinh ranh.
Y không biết người phụ nữ này là ai, nhưng vì cô đang tìm ông chủ, thì chắc chắn cô có liên quan đến ông chủ. Với tư cách là một gian thần, y phải nói rõ chuyện bà chủ cũng đang ở trong văn phòng.
Người phụ nữ hơi sững sờ, sau đó cảm ơn và bước đi về phía phòng 208.
- Lâu rồi không gặp, không biết học đệ còn nhớ tôi không nhở?
Nghe thấy có người nói chuyện với mình, Giang Cần quay qua nhìn về phía cửa, hắn cũng bất ngờ trước sự hiện diện của cô:
- Diệp học tỷ? Đúng là lâu không gặp thật, chị tới thăm giáo sư Nghiêm à? Thầy ấy chán quá nên đã dắt Phú Quý đi dạo rồi, hay là chị ngồi đây chờ thầy ấy chút nhé?
Diệp Tử Khanh im lặng nhìn hắn:
- Tôi không phải tìm giáo sư Nghiêm, lần này tôi đặc biệt tới tìm cậu.
- Tìm tôi?
- Tôi đọc báo thấy cậu đang xây dựng trang web mua nhóm nên… Mới muốn tới đây xem thử.
Giang Cần gật đầu, trông hắn có vẻ suy tư:
- Vậy Diệp học tỷ cứ tham quan đi, tôi sẽ không can thiệp.
- Ừ.
Diệp Tử Khanh nhìn thoáng qua Phùng Nam Thư, bỗng ngỡ ngàng, một lúc lâu sau mới dời mắt đi nhìn về phía bảng triển lãm treo ở bức tường trước mặt.
Nói thật trong cả căn phòng này thứ duy nhất khiến Diệp Tử Khanh cảm thấy quen thuộc là bảng triển lãm trước mắt, bởi vì đây vốn là thứ cô để lại khi rời khỏi 208, Giang Cần không bỏ xuống mà vẫn sử dụng tiếp.
Chỉ là mua nhóm Cửu Huệ đã mai một trong dòng sông thời gian, hiện giờ trên tấm bảng đó chỉ còn đường cong đại diện cho số người dùng mới tham gia đợt hai và đường cong đại diện cho những cửa hàng mới tham gia thôi.
Nhìn tới đây, Diệp Tử Khanh lại càng ngơ ngẩn.
Cô còn nhớ lần đầu tiên gặp Giang Cần là vào một ngày trời mưa tầm tã, hôm ấy cô đi vào 208 để nhớ lại khoảng thời gian bản thân khởi nghiệp nhưng không ngờ nơi này đã có một người chủ mới rồi.
Khi đó Giang Cần đi ra từ phòng 207 bên cạnh, nói với cô, năm xưa dự án của cô đi sai hướng rồi, nếu đổi cách suy nghĩ khác thì sẽ không thất bại như lúc bấy giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận