Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 1019: Hòn vọng thê (2)

Lúc này, Giang Cần đang đứng lạnh run, tạo nên một sự tương phản rõ rệt với ánh đèn rực rỡ bên trong, đặc biệt là bộ dạng quấn mình trong quần áo, đáng thương, bơ vơ, còn cảm giác như một chú chó.
"Anh trai, anh đang làm gì vậy?"
"Mình đang... đợi Tiểu Cao và Hải Vương Ny đấy!"
Giang Cần ho một tiếng, nghiêm túc mở miệng: "Tiểu Cao, Hải Vương Ny, sao các cậu về muộn thế? Không thấy trời đã tối rồi sao?"
Cao Văn Tuệ im lặng một lúc, quay đầu nhìn Phùng Nam Thư: "Nam Thư, sau này cậu ăn óc chó không cần mua kẹp nữa, cứ để Giang Cần dùng miệng bóp cho."
Vương Hải Ny với động tác nhanh nhẹn rút điện thoại Nokia ra: "Nokia có thể dùng để đập hạt dẻ, nhưng tôi nghĩ dù vậy cũng không cạy được miệng ông chủ Giang đâu."
Giang Cần khinh bỉ họ một tiếng: "Lòng tốt của tôi bị coi như lòng lang dạ thú sao? Đêm hôm khuya khoắt mới về, tôi lo cho ai chứ, tôi sợ cậu nặng hơn bảy lăm cân, bị người ta bắt mất!"
"Có nghe không, Nam Thư, đây chính là cách chỉ trích gián tiếp đấy, cậu ta đang than phiền vì cậu về muộn."
"Được rồi, lộn xộn cái gì, đừng nói nhiều nữa, mau vào thôi, sủi cảo sắp nở hết cả ra rồi."
Trong lúc nói chuyện, Giang Cần nắm chặt tay của tiểu phú bà: "Còn khá nóng đấy, bạn học Tiểu Cao, sau này đừng về muộn như thế, nghe thấy không?"
Phùng Nam Thư gật đầu: "Biết rồi, sau này em sẽ về trước khi trời tối."
Cao Văn Tuệ nín lặng.
Vương Hải Ny: "Trong một chiếc chăn không thể có hai loại người, thực sự."
Với sự xuất hiện của sếp bà, sủi cảo bắt đầu được mang ra, Đổng Văn Hào cũng gọi Lộ Phi Vũ và những người khác, giúp đỡ mang thức ăn lên.
Lúc này, Lư Tuyết Mai lấy ra cuốn album mà cô ấy đã chuẩn bị kỹ lưỡng, trao vào tay Phùng Nam Thư.
Khi thấy cuốn album này, biểu cảm của Phùng Nam Thư bỗng nhiên trở nên vô cùng sinh động, đôi mắt như có nước lấp lánh, trong những gợn sóng ấy toàn là những vì sao đang sáng, rồi một đống thẻ người tốt suýt nữa chôn vùi Lư Tuyết Mai.
Mà điên rồ hơn nữa là Cao Văn Tuệ, cái này mà là album ảnh sao, đây rõ ràng là một hũ đường!
Giang Cần cũng ngẩn ngơ, chỉ vào một tấm ảnh mình dắt tiểu phú bà đi trên con đường lá phong rực rỡ hỏi: "Cái này chụp lúc nào thế? Sao tôi không có chút ấn tượng nào?"
"Thu năm ngoái, tôi đi sưu tầm ở trường, tình cờ gặp."
"Còn tấm này, đi xe điện đèo tôi thì sao?"
Lư Tuyết Mai lại gần nhìn một cái: "Mùa xuân năm nay, tôi ở dưới ký túc xá nữ sưu tầm, tình cờ gặp."
Giang Cần hỏi chấm?
"Vậy còn tấm này, ăn kem ở tiệm đồ ngọt thì sao?"
"Mùa hè năm nay, tôi ở tiệm đồ ngọt sưu tầm, tình cờ gặp."
"Cô đang tìm hiểu về tiệm đồ ngọt à? Nghe xem cô đang nói gì kìa, lại còn tình cờ gặp, chắc chắn là đang theo dõi thì có, sao cô lại có sở thích kì lạ như vậy?"
Lư Tuyết Mai nhìn về phía Phùng Nam Thư: "Sếp bà, tôi thực sự chỉ tình cờ gặp mà thôi."
Phùng Nam Thư gật đầu: "Chỉ là tình cờ thôi, tôi tin cô."
"Thực sự chỉ là tình cờ mà, sếp ơi, dù trường học có nhiều người nhưng sếp bà thực sự là người dễ nhận ra dù đặt trong đám đông, tôi chỉ chụp một vài bức ảnh mà thôi."
Giang Cần đóng cuốn album lại, chuyển vào lòng tiểu phú bà: "Ăn xong rồi hãy xem, mọi người đang đợi kìa."
"Được."
Gió lạnh, đêm đông, ánh đèn, bạn bè, bữa tiệc ăn uống có sủi cảo và các món phụ thật sự ấm cúng, mọi người cạn ly, chén chúc, không ngớt lời khen ngợi tài nghệ của Đổng Văn Hào.
Chỉ có điều, thiếu sự tham gia của giáo sư Nghiêm, họ cảm thấy thiếu đi chút vui nhộn của việc ép người lành trở nên xấu xa.
Lộ Phi Vũ cũng cảm thấy như vậy, mỗi khi đến dịp lễ tết, y thường xuyên phải cùng sếp nâng ly, không khỏi thấy rằng chọc ghẹo ông già mới thực sự thú vị.
Sau khi ăn tối, mọi người dự định trở về khách sạn, dù sao đồ đạc ở đây cũng mới, căn nhà cũng mới, ít nhiều sẽ có chút formaldehyde, mà ngày mai mọi người cũng sẽ rời đi, hành lý đều ở khách sạn, không cần thiết phải ở lại đây qua đêm.
"Dọn dẹp rác một chút đi, lát nữa đi thì mang theo."
Ngụy Lan Lan chỉ huy mọi người, dọn dẹp cả phòng khách một lượt.
Mặc dù bây giờ cô ấy không còn là thư ký của Giang Cần nữa, nhưng nếu nói về sự chu đáo, trong 208 vẫn là không ai sánh kịp.
"Ơ, sếp đâu rồi?"
"Không biết, hình như ăn được nửa đã chạy mất, sếp bà cũng không thấy đâu."
"Vậy thì chờ một chút thôi, dù sao trời còn sớm mà."
Nghe Ngụy Lan Lan nói chờ một lát, Cao Văn Tuệ lập tức chạy đến sofa, lén lút lấy cuốn "Tỏ Tình" ra khỏi túi của Phùng Nam Thư, định sẽ thỏa sức "nạp" một trận ngọt ngào.
Nhưng cô ấy không biết rằng, nếu lúc này lên tầng hai, cô ấy sẽ nghe thấy từ một phòng ngủ vang lên tiếng ưm ư không ngừng của Phùng Nam Thư, còn ngọt ngào hơn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận