Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 493: Giờ còn kịp không? (1)

Nhưng Đặng Viện không có gia cảnh tốt như các cô, cho nên cô là người tích cực tìm việc làm nhất, thời gian lướt trang web tuyển dụng hằng ngày đã mất hai ba giờ.
- Lương hai ngàn tệ một tháng đấy, có kinh nghiệm thì cao hơn nữa. Tiền lương này ở Lâm Xuyên là không thấp đâu, Thiến Thiến đi Thượng Hải, tiền lương hiện tại không phải cũng mới hai ngàn mốt sao?
Lương Tiêu nằm trên sô pha ăn khoai tây chiên:
- Thôi đi Đặng Viện, cậu đi phỏng vấn nhiều công việc như vậy còn không biết sao? Bọn họ nói cho cậu hai ngàn, nhưng khi đến nơi thì chắc chắn sẽ bị hạ xuống một nghìn.
Tiền Nhạc Nhạc hiểu rất rõ gật đầu:
- Có mấy chỗ tiền lương năm ngàn đến mười ngàn, vào rồi chỉ có chạy sales, lương cơ bản chỉ có 500 tệ. Hơn nữa ba tháng không mở được một đơn, cuối tháng còn bị phạt 300.
Đặng Viện mím môi:
- Mình hết tiền rồi, không thể để ba mẹ nuôi mãi được, dù sao mình cũng phải đi xem.
- Đặng Viện, mình đi với cậu.
Trương Du đột nhiên lên tiếng.
Lương Tiêu nghe tiếng ngồi dậy:
- Không phải bây giờ cậu đã có việc rồi sao? Tuy rằng công ty nhỏ, nhưng hình như ông chủ rất coi trọng cậu?
Trương Du mím môi:
- Ánh mắt ông chủ kia nhìn mình có chút không đúng, ngày hôm qua còn bắt mình tăng ca, mình không muốn làm nữa.
- Ai bảo cậu xinh đẹp chứ, hiện tại sếp nào cũng thích nữ sinh đại học. - Tiền Nhạc Nhạc cười một tiếng.
Trương Du mím môi:
- Mình chỉ muốn kiếm tiền bằng khả năng của mình.
Đặng Viện đi tới ôm cô một cái:
- Trương Du, không sao, ngày mai chúng ta cùng đi.
- Được rồi.
Trong nháy mắt, thời gian đã đến thứ hai, rất nhiều nam nữ mặc vest đã đi đến tầng cao nhất của trung tâm thương mại Vạn Chúng, xếp hàng tiến hành phỏng vấn.
Bọn họ có người là nhìn thấy thông tin tuyển dụng trên mạng, có người là được người quen giới thiệu, còn có người là nhận được thông báo từ thị trường nhân tài. Nói chung là đủ loại con đường, và tất cả đều bị thu hút bởi mức lương hấp dẫn.
Tầng cao nhất của Vạn Chúng chen chúc một hàng người, tiếng ồn ào như đang đi chợ.
Đặng Viện vốn không khẩn trương, nhưng khi nhìn thấy nhiều người như vậy, cô lại bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Năm 2009, tình hình thị trường lao động thực sự không tốt, vì sự cố hóa của ngành công nghiệp quá nghiêm trọng, số lượng công việc có thể lựa chọn không nhiều, lại gặp phải cuộc khủng hoảng tài chính.
Các công ty lớn đang bận rộn với việc cải thiện nội bộ, các công ty nhỏ đang bận rộn để tồn tại trong khe hở, ngay cả các nhà máy cũng chịu tác động của kỳ biến đổi, vì vậy người tìm việc vô cùng nhiều, cạnh tranh rất khốc liệt.
Nhiều người đều lấy nguyên tắc thà giết nhầm chứ không bỏ sót, cứ thấy có tuyển dụng là muốn thử một lần.
Điều quan trọng nhất là, trung tâm thương mại Vạn Chúng có uy tín rất tốt ở Lâm Xuyên, rất nhiều người đều cảm thấy thông báo tuyển dụng lần này có liên quan đến Vạn Chúng, cho nên không lo lắng bị lừa.
Đương nhiên, những người không có kinh nghiệm, chuyên ngành không phù hợp, hoặc thậm chí không đọc kỹ yêu cầu tuyển dụng đều nhanh chóng bị loại.
Đặng Viện và Trương Du đã tới từ sớm, sau khi chờ khoảng hơn nửa tiếng, hai người được mời vào phòng họp.
Các sinh viên mới bước vào xã hội chưa học được cách tự bao biện và phóng đại chi tiết, cho nên hai người đều rất thành thật, cơ bản có cái gì nói cái đó. Không giống những lão già đời kia, từng chơi lan đột biến thì dám nói mình tham gia dự án mấy trăm tỷ, từng nạp thẻ QQ thì dám nói mình đã hợp tác với Tencent.
- Thứ 4 tuần sau 1 giờ chiều, mời đến đúng giờ để tham gia phỏng vấn lần hai.
- Hả?
Đặng Viện và Trương Du vốn không ôm hy vọng, bởi vì thật sự có quá nhiều người đến phỏng vấn, không ngờ bản thân có thể qua vòng thứ nhất, trong ánh mắt hai người tràn ngập kinh ngạc.
Các cô không có nhiều kinh nghiệm làm việc, đơn thuần chính là chuyên ngành marketing, như vậy cũng được sao?
Nhưng có điều các cô không biết là, vòng thứ nhất chẳng qua là một đợt sàng lọc, chỉ cần nói chuyện đáng tin cậy, hơn nữa có kinh nghiệm hoặc đối thoại chuyên nghiệp, Nhạc Trúc và Bảo Văn Bình đều sẽ lưu lại, cuối cùng sẽ do Giang Cần quyết định.
- Vậy, em có thể hỏi về lương của vị trí mà chúng em phỏng vấn là bao nhiêu không?
- Hai ngàn a, lúc chúng tôi phát thông báo tuyển dụng đã viết rõ rồi. - Bảo Văn Bình mở miệng.
Đặng Viện nhếch khóe miệng:
- Là hai nghìn thật chứ? Không phải là lương cơ sở cộng thêm hoa hồng hay gì đó à?
- Đúng, là lương cơ bản cộng hoa hồng.
Nghe đến câu này, Đặng Viện và Trương Du lập tức thở dài, quả nhiên lại là lương cơ bản cộng hoa hồng, chắc cũng là loại không bán được hàng thì chết đói.
Nhưng một giây sau, câu bổ sung của Nhạc Trúc ngay lập tức khiến hai người có chút choáng váng.
- Lương cơ bản không trách nhiệm, không KPI là hai nghìn, cơ cấu hoa hồng và thưởng tạm thời không thể tiết lộ, nhưng các em tham gia vòng hai sẽ biết.
- Chỉ riêng lương cơ bản đã trả hai ngàn sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận