Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 413: Thu tiền

Hắn không đi chơi với đám bạn cấp ba nhưng mà Quách Tử Hàng với Dương Thụ An lại đi, hai cái miệng nói liên hồi như súng máy, làm rất nhiều người trên bàn tiệc đều rơi vào yên lặng.
Người kiêu ngạo ương ngạnh nhất trong lớp là Tần Tử Ngang hôm nay lại không nói gì, gã chỉ yên lặng dùng bữa, thật ra trong lòng vẫn còn đang xót số pháo hoa mình đã mất hôm giao thừa.
Khi Dương Thụ An tâng bốc Giang Cần khắp mọi nơi, gã thật sự rất muốn lao ra cắn người.
Trừ gã ra, những người vừa mới bị vả mặt như Hồng Chấn Đông, Vũ Dịch Dương, Triệu Lộ và Khổng Thiến Thiến khi nghe thấy tên Giang Cần cũng vẫn còn cảm giác tê hết cả đầu.
Bọn họ vẫn không quên được hình ảnh Phùng Nam Thư ngoan ngoãn đi theo Giang Cần dưới bầu trời đêm giao thừa tràn ngập pháo hoa.
Quá khoa học viễn tưởng rồi…
Mà Sở Ti Kỳ từ đầu đến cuối cũng không nói gì, chỉ đơn giản nói thầm một hai câu với Vương Tuệ Như và Vu Toa Toa.
Cô không hề tự coi bản thân là trung tâm vũ trụ như trước, ngược lại càng trở nên yên lặng, giỏi về che giấu cảm xúc.
Nói ra thì cũng buồn cười phết.
Sở Ti Kỳ vẫn luôn hy vọng bản thân là công chúa được mọi người tôn sùng, hy vọng nhận được càng nhiều sự sùng bái, hâm mộ hoặc tán dương gì gì đó.
Nhưng bây giờ nhìn lại, cô mới phát hiện hóa ra từ lúc bắt đầu, bản thân đã bỏ lỡ ngôi sao lộng lẫy bắt mắt nhất rồi, mà những ngôi sao còn lại, những ngôi sao nói thích cô, nói có tình cảm với cô đều không lóa mắt bằng một góc của hắn.
- Toa Toa, lát nữa cậu có muốn đi dạo phố chút không?
- Không được, chiều mình có hẹn với Giang Cần rồi. - Vu Toa Toa xua tay từ chối.
Sở Ti Kỳ hơi sửng sốt:
- Cậu có hẹn với Giang Cần hả? Sao lại hẹn gặp mặt vậy?
Vu Toa Toa móc một xấp tiền ngài Mao đỏ chót ra khỏi túi:
- Mình có một mối làm ăn muốn thương lượng với nam thần!
Hơn ba giờ chiều, Vu Toa Toa đã đến tiểu khu đối diện hồ Phu Tử, sau đó móc chìa khóa ra mở cửa phòng rồi mời Sở Ti Kỳ và Vương Tuệ Như đi vào.
Hai người tham quan nửa ngày vẫn chưa hết kinh ngạc.
- Cậu bảo đây là nhà của Giang Cần hả?
- Ừ, năm ngoái em gái mình mới lên cấp hai, mà đường từ nhà tới trường quá xa xôi nên mẹ mình mới bảo mình đi tìm phòng ở gần chỗ này, kết quả chủ nhà lại chính là Giang Cần.
Sở Ti Kỳ ngồi xuống sô pha yên lặng hồi lâu:
- Cậu ta đã tự mua nhà từ hồi lễ Quốc khánh rồi à?
Vu Toa Toa rót một chén nước cho cô:
- Tình hình cụ thể mình cũng không rõ lắm nhưng mà hình như cậu ấy còn có ba phòng ở gần đây cũng đang cho thuê nữa thì phải.
- Còn, còn có ba căn nhà nữa hả?
- Đúng vậy, hơn nữa cậu có biết giá nhà ở đây tăng biến thái tới cỡ nào không? Đặc biệt là từ khi trường trung học chuyển tới đây, đúng kiểu mỗi ngày một giá luôn.
Sở Ti Kỳ và Vương Tuệ Như nghe xong thì đều rơi vào trầm mặc.
Ngay sau đó, tiếng đập cửa bỗng vang lên, Vu Toa Toa chạy nhanh ra mở cửa thì thấy đúng là Giang Cần tới thu tiền nhà.
Thấy Sở Ti Kỳ và Vương Tuệ Như ở trong, hắn cũng chỉ gật đầu một cái rồi nhận lấy tiền từ Vu Toa Toa.
Sang 2009 cần rất nhiều tài chính để mở rộng việc mua hàng theo nhóm, tuy sáu nghìn tệ không nhiều lắm nhưng mà một tệ thì cũng là tiền, nếu sau này thiếu hụt tài chính thì hắn còn có thể bán nhà để bù vào chứ đùa.
- Nam thần, Phùng Nam Thư nhà cậu đâu rồi.
- Cậu ấy về nhà rồi.
Giang Cần lạnh lùng trả lời lại một câu rồi bắt đầu đếm tiền, nhưng mà câu hỏi của Vu Toa Toa vẫn tiếp tục trong quá trình hắn đếm tiền, chưa từng dừng lại.
- Nam thần, Phùng Nam Thư đón giao thừa ở nhà cậu hả?
- Nam thần, bao giờ Đại học Bách khoa của chúng tôi có thể sử dụng Multi-group được?
- Nam thần, tại sao cậu không tham gia bất cứ buổi tụ tập bạn cũ nào vậy?
- Nam thần…
Giang Cần ngẩng đầu lên liếc cô ả một cái, nổi hết cả da gà rồi đây này:
- Vu Toa Toa, cậu đừng gọi tôi là nam thần nữa, tôi sợ lắm, cậu vẫn nên gọi tôi là thằng khờ như hồi cấp ba thì tốt hơn.
Vu Toa Toa trợn to mắt:
- Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ gọi cậu như vậy hết, cùng lắm là thằng mọt sách thôi!
- Không cần áy náy đâu, thích gọi thế nào thì gọi, như thế thì tôi tăng tiền thuê nhà vào sáu tháng cuối năm mới không có gánh nặng tâm lý được. Cậu cũng biết đấy, giá nhà ở đây càng ngày càng tăng, tôi chỉ tăng chút tiền thuê nhà thôi.
- Không, cậu chính là nam thần, tôi không thể nói dối được. - Vu Toa Toa chém đinh chặt sắt.
Giang Cần ngẩng lên liếc cô ả một cái, không nhịn được mà tặc lưỡi một cái:
- Cô nương này còn trẻ mà sao có mắt nhìn người thế chứ?
- Vậy hay là nam thần giảm ít tiền thuê nhà cho tui đi?
- Ha hả, đùa gì vậy chứ, làm thế chẳng thà giết tôi luôn đi, không được là không được.
Giang Cần tắt nụ cười, mặt lạnh tanh như cái máy thu tiền không có tình người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận