Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 195: Bà chủ phá gia !

Sau khi được cuộc thi hoa khôi trường tẩy lễ, tất cả mọi người đều có chút hiểu biết về cách dụng binh của ông chủ.
Bộ não của ông chủ giống như một cỗ máy, sẽ xây dựng tất cả các đường đi và khả năng một cách hoàn hảo, sau đó đưa ra một con đường tối ưu và chi tiết nhất, họ chỉ cần làm việc theo từng bước một, viên đạn cuối cùng chắc chắn sẽ bắn trúng mục tiêu.
- Ông chủ tôi xin đi vệ sinh!
Lộ Phi Vũ đột nhiên đứng lên.
Giang Cần vẻ mặt ghét bỏ:
- Đi nhanh, lát nữa trong quá trình họp không được ra ngoài!
- Biết rồi.
Lộ Phi Vũ chạy ra khỏi 208, đi nhà vệ sinh một chuyến, sau đó cả người thoải mái mà ngồi xuống:
- Ok, bắt đầu nói đi!
- Tôi là ông chủ hay chị là ông chủ? Thực sự không biết giới hạn.
Giang Cần gắt một cái, sau đó bắt đầu bố trí nhiệm vụ.
- Lan Lan, chị đi thu thập thông tin thương gia gần Đại học Khoa Kỹ, tóm tắt lại cho tôi.
- Lão Đổng, anh đi tìm một Câu lạc bộ Văn học lớn ở bên Đại học Khoa Kỹ, giống như lúc trước tôi tìm anh, chọn một nhóm người sáng tạo nội dung quen thuộc với Đại học Khoa Kỹ.
- Mặt khác, chủ đề được chọn trong số trước của nhóm nội dung quá giới hạn ở Đại học Lâm Xuyên, hãy tạm dừng lại, tìm một số chủ đề mà chỉ cần là sinh viên đại học thì tất cả đều thích xem.
- Bộ phận kỹ thuật thì nghĩ cách tối ưu hóa hệ thống đăng ký, phương thức đăng ký hiện tại vẫn còn quá rườm rà.
Tô Nại nhịn không được mở miệng:
- Ông chủ, số điện thoại và email là nhất định phải có, nếu đơn giản hóa thêm nữa, một người có thể mở vô số tài khoản phụ, đến lúc đó muốn quản lý cũng không có cách nào quản lý.
- Hệ thống đăng ký không cần vội vàng yêu cầu khách nhập vào số điện thoại di động, về sau thêm một quy tắc, không liên kết số điện thoại thì không thể đăng bài hay bình luận, chẳng phải là được sao? Trước hết là làm cho tỷ lệ đăng ký tăng lên, còn việc giữ chân người dùng về lâu về dài là điều mà nhóm nội dung cần xem xét!
- Ờ.
Tô Nại trả lời rầu rĩ.
Đổng Văn Hào nổ tung cả não, trong lòng tự nhủ tại sao bỗng nhiên mình lại phụ trách nhiều chuyện thế, sao không ai nói trước cho mình biết hết vậy!
- Đừng ngắt lời tôi nữa, tôi sẽ nói điểm cuối cùng ....
Giang Cần vừa nói được một nửa, cửa 208 bỗng nhiên vang lên tiếng kẽo kẹt.
Một bàn tay trắng nõn mềm mại nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ ra, khiến sắc mặt Giang Cần lập tức trở nên âm trầm, lông mày nhíu sâu lại với nhau.
Hắn không để cho người khác ngắt lời hắn là vì hắn cũng phải vừa suy nghĩ vừa nói chuyện, một khi suy nghĩ bị gián đoạn, muốn tiếp tục sẽ rất phiền phức. Hắn đã bị cắt đứt một lần, bây giờ rất tức giận, không ai có thể bình ổn hắn được!
- Giang Cần.
Từ ngoài cửa, Phùng Nam Thư ngó vào một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo.
Giang Cần hơi sửng sốt một chút:
- Tại sao cậu lại đến đây?
- Mình có mua đến một ít trái cây.
Phùng Nam Thư cất bước đi vào, trong tay xách hai túi trái cây.
Nghe thấy vậy, nhân viên đang họp lập tức ngồi không yên, tiến lên và luôn miệng hô bà chủ, sau đó nhận túi từ tay cô.
Có bà chủ tại, ai cần sợ ông chủ nữa a?
Mấy người luống cuống tay chân mở túi ra xem, phát hiện bên trong có nho, có măng cụt, còn có dâu tây, lựu, nhìn màu sắc và chất lượng hẳn là loại tốt nhất, khẳng định là giá không rẻ.
Bàn tay của tiểu phú bà bị siết chặt cho hơi đỏ lên, còn có vài dấu vết rõ ràng, nhưng nắm chặt tay không cho người khác nhìn thấy.
- Phùng Nam Thư, cậu cũng quá phá...
Giang Cần gấp gáp phanh lại, chữ gia lập tức bị nuốt vào lại trong bụng, bộ dáng sợ hãi, không ngừng vỗ ngực.
Mà Phùng Nam Thư thì chớp chớp đôi mắt trong suốt, có chút nghi hoặc nhìn hắn, trên mặt xinh đẹp viết hai chữ mông lung và thắc mắc.
- Không phải đã nói với cậu rồi sao, bảo cậu đừng học bậy từ Cao Văn Tuệ.
Giang Cần phân tán đề tài.
Phùng Nam Thư lạnh lùng nhìn hắn:
- Đưa trái cây mình đã học được, không tiếp tục học hỏi từ cô ấy nữa.
- Bà chủ, nho này thật ngọt!
Thời Miểu Miểu ở bên cạnh hoan hô một tiếng.
Tô Nại ăn dâu tây cảm thấy vô cùng hạnh phúc:
- Bà chủ, sau này cô hãy làm gia chủ đi, ông chủ không bao giờ biết mua trái cây cho chúng tôi ăn.
- Phi, người trả lương cho cô là tôi, ăn trái cây thì đừng nói chuyện, dư miệng hả?
- Ăn thì ăn, không nói thì không nói!
Tô Nại hung hăng bật một quả lựu ra.
Giang Cần ngẩng đầu nhìn Phùng Nam Thư, phát hiện cô có chút lấm tấm mồ hôi:
- Cậu đang xách tới một mình?
- Ừm.
Phùng Nam Thư nhu thuận gật đầu.
- Sinh hoạt phí của cậu đâu, giao nộp, sau này mình sẽ giữ cho cậu, tiết kiệm cho cậu tránh tiêu pha bừa bãi!
Phùng Nam Thư đưa tay mở túi da nhỏ của mình, lấy ra một cái ví màu hồng xinh đẹp đưa qua:
- Cho cậu.
Giang Cần vui vẻ, vội vàng nói là mình nói đùa:
- Mua thì mua đi, dù sao cũng không phải tiền của mình, mình không đau lòng chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận