Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 733: Tiểu phú bà ăn nói thật ngang ngạnh (1)

Con người là một loài động vật vô cùng kỳ lạ, đứng trước những món lợi khổng lồ sẽ vừa do dự vừa thận trọng, sợ rằng bản thân sẽ bị lừa, nhưng một khi đã muốn thì cấm cũng chẳng được.
Cũng giống Hà Ích Quân, từ sau khi nói chuyện với Giang Cần về việc mở rộng ra toàn quốc, tuy y luôn phân vân, nhưng đã làm không ít việc.
Khi đã xong việc với ông chủ mỏ khoáng sản, ngân hàng, bên đội ngũ công trình, còn đúng lúc thu được cơ hội ngàn năm có một thì dù Như Lai Phật tổ đến ngăn cản cũng chẳng làm được gì.
Vậy là cuối tháng 9, vào một ngày tốt lành, lão Hà đột nhiên gọi điện thoại thông báo cho Giang Cần nói rằng y đã tới sân bay Lâm Xuyên.
Y dự định sẽ nhân cơ hội này đi tới Thượng Hải, đi khảo sát thực địa cùng với Tần Chí Hoàn, xem mảnh đất đó có thích hợp làm trung tâm mua sắm hay không.
Giang Cần tỏ ra tán thành với quyết định này của Hà tổng. Việc làm ăn chính là như vậy, nếu cứ ru rú ở nhà cả ngày thì vắt nát óc ra cũng chẳng nghĩ được gì, chi bằng ra ngoài đi dạo một vòng, những chuyện cần biết thì chắc chắn sẽ biết thôi.
- Giang tổng, cậu có muốn đi cùng tôi không? Cho tôi ý kiến. - Hà Ích Quân nói chuyện từ đầu dây bên kia.
- Hà tổng, tôi chỉ là một cổ đông nho nhỏ đứng thứ hai mà thôi, anh không thể coi tôi làm trợ lý mà tùy tiện sai khiến được đâu.
Hà Ích Quân không đồng ý lắm với lời nói của hắn:
- Chính vì cậu là cổ đông nên mới cần cố gắng vì tương lai của Vạn Chúng. Nhỡ tôi thua lỗi rồi thì chẳng phải cậu cũng sẽ lỗ theo sao?
Lúc này Giang Cần đang ngồi trên ghế ông chủ ở phòng 208, một tay nghịch nghịch lá cây phát tài:
- Hà tổng, tôi làm cổ đông là để chia bớt tiền của anh chứ không phải để làm việc cho anh, anh đừng có bóng gió tôi.
- Ể, chiêu này không có tác dụng với cậu sao?
- Thế này đi, anh cứ ở lại Thượng Hải thêm mấy ngày, đợi nghỉ lễ rồi tôi sẽ qua đó.
Giọng Hà tổng lộ rõ sự sững sờ:
- Cậu suốt ngày hô mưa gọi gió làm tôi suýt thì quên cậu còn là sinh viên đấy.
Giang Cần ừ một tiếng, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm:
- Tôi cũng thường quên rằng một ông chủ lớn một phút có thể kiếm được hàng triệu tệ như tôi lại chỉ mới 20 tuổi, quá khó tin rồi.
Giang Cần và Hà Ích Quân hẹn xong thời gian thì cúp máy, nhưng Giang Cần còn chưa kịp đặt điện thoại xuống, Tôn Chí đã gọi điện thoại đến.
Y nói rằng đã liên lạc được với người của Ant Financial và hẹn sẽ gặp mặt vào dịp lễ Quốc khánh.
Cũng tức là lễ Quốc khánh này, Giang Cần không chỉ đi Thượng Hải vì Vạn Chúng mà còn phải đi tới Hàng Châu vì chuyện của Multi-group, chỉ trong bảy ngày mà phải đi hai thành phố, đúng là mệt đứt cả hơi.
- Đã lâu rồi chưa được đi du lịch, mọi người thấy sao?
Giang Cần cúp điện thoại, vẻ mặt hiền từ nhìn các nhân viên cốt cán của phòng 208.
Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người đều lũ lượt ngẩng đầu, lập tức nhớ lại cảnh tượng bị vị sếp chết tiệt này thống trị tàn nhẫn trong kỳ nghỉ hè mà không khỏi rùng mình.
Đợt du lịch trong kỳ nghỉ hè ấy, nếu không cắn rứt lương tâm mà nói thì cũng coi như là một chuyến du lịch, bởi vì bọn họ đã check-in rất nhiều địa điểm, nhưng công việc phải làm thì cũng tỉ lệ thuận với đó.
Tên khốn này, sau lần du lịch ấy, mọi người phải nghỉ ngơi ít nhất một tuần liền mới có thể hồi phục sức sống.
Nhất là Lộ Phi Vũ, y là con trai độc nhất trong ba đời gần nhất của nhà họ Lộ, bình thường mấy chuyện bếp núc nhà cửa cũng chẳng cần y đụng một ngón tay, vậy mà đi về xong da đen đi hai tông, lại còn ngủ như chết ba ngày ba đêm khiến bố mẹ y xót hết cả ruột.
Chẳng phải đã nói là được đi du lịch sao? Sao như kiểu bị lừa vào công ty đen để bóc lột sức lao động vậy?
Thế nên du lịch trong lời của ông chủ ấy hả? Ngu mới đi!
- Ông chủ, việc quảng bá vẫn đang được tiến hành, lúc này vẫn phải tiêu nhiều tiền, tôi nghĩ chúng ta nên tiết kiệm một chút, không cần phải lãng phí ngân sách cho những việc như thế này.
- Đúng vậy ông chủ, việc team-building thôi khỏi đi, chúng tôi không thích hưởng thụ, thà tăng ca ở nhà còn hơn!
- Hay là như vậy đi, ông chủ lấy tiền đi team-building quy ra thành tiền mặt để thưởng cho bọn tôi đi. Bọn tôi có thể tiết kiệm sức lực mà tiếp tục cống hiến hết mình cho công ty.
- Cái đệt, quy ra tiền mặt à? Ý hay đấy, đúng là tuyệt cà là vời!
Nghe được câu trả lời của những nhân viên cốt cán được coi là trụ cột của công ty này, Giang Cần lập tức lộ ra vẻ mặt chỉ tiếc không rèn sắt được thành thép, thầm nghĩ đám người này thật con mẹ nó càng ngày càng quá quắt, đã mất đi tất cả dáng vẻ ngây thơ ngu ngốc lúc ban đầu rồi.
Mới bao nhiêu lâu chứ? Mới được năm rưỡi mà sự tín nhiệm của bọn họ đối với hắn đã tan hết thành mây khói rồi ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận