Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 720: Muốn khiến tiểu phú bà vui vẻ (1)

- Tập duyệt thì có gì mà xem?
- Cũng hay lắm đó, lần này có sửa soạn phục trang để tổng duyệt nữa, nhiều học muội ăn mặt mát mẻ lắm nha.
Giang Cần đồng ý đi, hắn đi xem đùi, xem chân, xem ngực, xem chân.
Sau khi đã vào trong phòng thể chất, cách ở giữa một loạt hàng ghế trống, trên sân khấu có một sinh viên đang biểu diễn một ca khúc rất nổi tiếng hai năm gần đây: “Tôi tin rằng”. Phong thái ngay thẳng, chất giọng cao vút, hơn nữa giọng hát còn dày hơn so với bản gốc.
“Tôi tin rằng tôi chính là tôi, tôi tin vào ngày mai, tôi tin rằng vươn tay là có thể chạm tới trời cao”, chủ đề bài hát cổ vũ ý chí rất cao, thực sự rất hợp với những sinh viên đại học, hơn nữa trình độ này cũng đã rất tốt đối với người tay ngang rồi.
Nhưng Giang Cần không hứng thú.
Hắn nhìn quanh phòng thể chất, kết quả nhìn thấy ba gương mặt quen thuộc cách sân khấu không xa.
Tào Quảng Vũ, Chu Siêu và Nhâm Tự Cường.
Lão Tào đang chắp một tay ra sau lưng đứng đó ngạo nghễ, một tay giơ ra chỉ lên sân khấu, trông chuyên con mẹ nó nghiệp hơn cả giám khảo The Voice.
Chu Siêu đang ôm gói khoai tây chiên trong suốt siêu lớn liên tục khoe khoang.
Còn bên cạnh Nhâm Tự Cường có rất nhiều cô gái, ở góc nhìn của Giang Cần, đám ong bướm này trông như nữ yêu tinh đang bắt tên học trò nghèo vào trong động vậy, trên mặt Nhâm Tự Cường có đôi chút căng thẳng và quẫn bách.
Trừ những người này ra, Giang Cần còn nhìn thấy Trang Thần và Trương Quảng Phát.
Trang Thần đi cùng với Giản Thuần tới đây, bởi cô và Tống Tình Tình, Tưởng Điềm có một tiết mục múa chung với nhau. Còn Trương Quảng Phát đến vì học muội khóa dưới tên Tôn Na kia.
Giang Thần đi qua, bốc lấy một nắm khoai tây chiên trên tay Chu Siêu:
- Sao mọi người cũng ở đây vậy?
- Thì tới xem tiệc chào mừng tân sinh viên.
- Tập duyệt thôi mà xem chăm chú thế?
Tào Quảng Vũ xua tay:
- Quy mô buổi tiệc có lớn đâu, chỗ ngồi kiểu gì cũng ưu tiên cho tân sinh viên, buổi diễn chính thức ngày mai chắc gì đã giành được chỗ, hôm nay xem trước cũng không thiệt đi đâu.
Đang lúc nói chuyện, Nhâm Tự Cường bỗng nhiên gọi Giang Cần qua chỗ y:
- Giang Ca, tôi giới thiệu với cậu một chút, đây là... Vương Lâm Lâm và bạn cùng phòng của em ấy.
Vương Lâm Lâm là kiểu con gái cưng, không thể coi là quá xinh đẹp, nhưng trông cũng khá ngoan ngoãn dễ chịu, gương mặt trông hơi trẻ con, nhưng không ảnh hưởng mấy tới nhan sắc, ngược lại còn tô thêm vẻ đáng yêu.
Nhìn vẻ mặt của cô bé trông hơi ngượng ngùng, không được thoải mái cho lắm, nhưng bù lại ánh mắt rất sáng, khá giống với Phan Tú, xem ra Nhâm Tự Cường rất chung tình với kiểu con gái như vậy.
- Xin chào học muội.
- Dạ xin chào học trưởng, mấy hôm trước em đã thấy anh trên ti vi, anh rất đẹp trai.
Giang Cần nhìn Nhâm Tự Cường:
- Tên này, cậu kiếm đâu ra cô bạn gái có đôi mắt tinh tường thế?
Nhâm Tự Cường kìm nén đỏ cả mặt:
- Giang… Giang ca, cậu đừng có nói bậy, tôi và Lâm Lâm chỉ là bạn thôi!
Giang Cần ngớ người, cúi đầu nhìn Vương Lâm Lâm, chợt thấy ánh mắt cô tối đi rất nhiều, trông có vẻ khá buồn và thất vọng:
- Đúng vậy học trưởng, em và anh Nhậm chỉ là bạn thôi.
- Thật sao? Thế sao lão Nhâm suốt ngày gọi Lâm Lâm nhà cậu ta thế này thế nọ trong kí túc xá thế? Vừa nhìn thấy tin nhắn của em đã vui bung nóc, mà mơ ngủ cũng gọi tên em nữa, anh còn tưởng hai người yêu nhau rồi chứ, ai ngờ không phải à?
Giang Cần giở giọng lẹo cái, nói tới mức khiến Vương Lâm Lâm đối diện trở nên thẹn thùng, ánh mắt long lanh trở lại.
Nhâm Tự Cường thầm nghĩ, y đâu có nói Lâm Lâm nhà y bao giờ đâu, y đỏ mặt định giải thích thì bị Giang Cần bịt miệng, thầm nghĩ đừng có bào chữa nữa, bào chữa thêm câu nữa là mất con mẹ nó vợ đấy.
Yêu đương là vậy, cần dè dặt phải dè dặt, lúc không cần dè dặt thì không bao giờ được dè dặt. Y đã đem con nhà người ta đến gặp bạn cùng phòng bảnh trai như Ngô Ngạn Tổ rồi vẫn còn nói hai người không có quan hệ gì cả, như thế chỉ tổ gây tác dụng ngược mà thôi.
Tại sao lại vậy?
Vì hành động đưa con gái tới gặp bạn tốt của mình có một hàm ý nhất định, nếu không muốn thì sẽ không đưa người ta đến, mà người ta không đồng ý cũng sẽ không đi cùng để gặp đâu.
Nói trắng ra mọi người đều biết hai người đang yêu nhau, trong lòng hai người cũng tự hiểu, trong lúc mọi thứ mới chỉ ngầm hiểu như vậy lại bảo chỉ là bạn bè, con gái nhà người ta không giận đã là nể mặt lắm rồi.
- Đã tiến tới giai đoạn này rồi còn bạn với chả bè, cậu có liêm sỉ không thế? Mau công khai rồi mời bọn tôi đi ăn đi.
- Giang ca, giả làm bạn không phải là một nước đi cao cấp à? Tôi học từ cậu mà.
Nhâm Tự Cường uất ức nói.
Giang Cần sững sờ, đột nhiên tỏ vẻ hung tợn:
- Cậu đừng có nói linh tinh, giả bao giờ mà giả, bọn tôi là bạn thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận