Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 679: Đừng để tiểu phú bà học xong (2)

Ngoài cái này ra, một số chủ đề mới cũng dần tích lũy được nhiều nội dung phong phú.
Đặc biệt là danh sách tìm kiếm tin tức xã hội mà Tô Nại làm trong kỳ nghỉ hè, nó đã vượt qua khâu xét duyệt và được ra mắt chính thức. Tên của nó chính là Tiêu Đề Hôm Nay, lời ít ý nhiều, rất được sinh viên đón nhận.
“Giang ca, tới nhà hàng Nam Sơn đi, đã đặt chỗ rồi, lão Tào và Đinh Tuyết cũng đã tới!”
“Được, chờ tôi nửa tiếng, tôi đi đón Phùng Nam Thư.”
Giang Cầm trả lời tin nhắn xong thì đứng dậy đi sang 207 rút phích cắm điện của tiểu Phấn, sau đó lái xe đến ký túc xá của Học viện Tài chính dưới ráng chiều rực cháy.
Bởi vì mới đi học lại chưa bao lâu, hơn nữa còn có tân sinh viên nên lúc chạng vạng, dưới tòa ký túc xá nữ cực kì đông. Gần như chỗ nào cũng có nam sinh viên đang đứng bắt chuyện với các học muội.
Dĩ nhiên, cũng có mấy em gái thích kết bạn, không chịu ngồi yên đang đi dạo dưới ký túc xá.
Giang Cần lạnh nhạt lái tiểu Phấn đi xuyên qua đám người, mắt nhìn thẳng trông hệt như một nam thần lạnh lùng. Hắn cảm thấy mình lái tiểu Phấn dưới háng với khí thế của một chiếc mô tô Harley, đẹp trai khó cưỡng.
Giống như là Schawarzenegger cầm súng săn hai nòng vừa lái motor vừa bắn người trong “Kẻ hủy diệt”.
Tới ký túc xá nữ của Học viện Tài chính, Giang Cần dừng xe, định lấy điện thoại ra thì thấy Cao Văn Tuệ vừa trở về sau ca làm ở tiệm trà sữa Hỉ Điềm.
- Bạn học Tiểu Cao, làm phiền kêu tiểu phú bà xuống giúp tôi.
- A, còn nhớ tới bảo bối nhà cậu nữa à? - Cao Văn Tuệ chống nạnh.
Giang Cần xua xua tay:
- Thời tiết mắc toi này quá nóng, ít nói cho cái miệng được nghỉ ngơi, mau đi đi.
- Cả tuần không thấy mặt mũi đâu, ngay cả đang nói chuyện với Phùng Nam Thư cũng biến mất một khoảng thời gian. Nếu là tôi thì tôi đã không để ý tới cậu. Tiếc là Phùng Nam Thư quá nhu nhược, cậu chỉ nói một câu ngoan, cô ấy đã chịu ngoan ngoãn cả tuần.
- Làm ông chủ trăm công nghìn việc, đừng nói là tiểu phú bà, ngay cả giáo viên chuyên ngành cũng chẳng thấy mặt mũi của tôi. Ai muốn gặp tôi mà không phải hẹn trước ba ngày? Tôn xưng một tiếng xin chào A Tổ?
Có lẽ vì chiêu trò dẫn lưu bằng video đã thành công, hôm nay ông chủ Giang không thể không kiêu ngạo, nếu không lúc này cũng sẽ không sắm vai cứng rắn như Schawarzenegger.
Cao Văn Tuệ nghe xong xì một tiếng:
- Nói như vậy đúng không? Chờ lúc đến nhà Phùng Nam Thư đón cô dâu, đừng mong tôi mở cửa cho cậu, đưa bao lì xì cũng không được. Dù có may mắn vào được, tôi cũng sẽ không để cậu tìm được giày cưới của Phùng Nam Thư.
Giang Cần hoang mang, lòng thầm nghĩ sao câu chuyện ở trong đầu cậu lại diễn biến nhanh như vậy, còn mẹ nó giày cưới, đệt sao bảo ngày chỉ viết được có 500 chữ thôi mà:
- Rồi bà chị của tôi, mau đi đi, Cao tỷ.
- Tôi được gì? - Cao Tuệ nghe thấy hắn gọi là chị thì lập tức vui vẻ.
- Cùng lắm thì tháng này sẽ không trừ tiền lương của cậu, có được không? - Giang Cần nghiến răng nghiến lợi hứa hẹn, trông vô cùng khó chịu.
- Này cũng tạm chấp nhận!
Bạn học Tiểu Cao hất tóc, chậm rãi đi lên lầu. Kết quả đi tới tầng ba cô mới chợt nhận ra, tôi làm công cho cậu, lấy tiền lương là chuyện hiển nhiên không phải sao? Từ khi nào mà tiền lương được ấn định trong hợp đồng trở thành chỗ tốt vậy? Còn có vương pháp hay không.
Nhưng đã lên được một nửa rồi, Cao Văn Tuệ cảm thấy mình cũng không cần thiết trở về, cho nên chỉ có thể vừa thở hổn hển vừa leo thêm hai tầng nữa, tới phòng ký túc xá nữ 503.
Đẩy cửa phòng ký túc ra, thấy Phùng Nam Thư đang ngồi ở mép giường, trên người mặc một chiếc váy có dây đeo màu đen, bên trên là áo sơ mi trắng kẹp nơ đen, trông cực kì khí chất, ra dáng con gái nhà giàu, còn mang theo phong phạm của thục nữ.
Hình ảnh này giống như một cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh lò sưởi ở biệt thự kiểu Âu. Ánh nắng ngoài cửa chiếu rọi vào, bùng lên như ngọn lửa sau đó được người họa sĩ phác họa lại thành bức tranh đẹp như thật.
- Phùng Nam Thư, anh hùng cái thế của cậu cưỡi mây hồng tới đón cậu đó.
Tiểu phú bà quay đầu nhìn cô, ánh mắt có chút mờ mịt. Cả người tản ra khí chất ngây ngốc khiến người ta cũng cảm thấy cô rất ngốc, hơn nữa lại còn rất đơn thuần.
Tên chó Giang Cần này trước giờ không cho phép cô xem bất kì bộ phim tình cảm lãng mạn nào, sợ cô học được sẽ khiến mọi chuyện không thể vãn hồi, cô sẽ lại tiếp tục xem bộ thứ hai, thứ ba. Vậy nên bộ phim “Đại thoại Tây du 2: Tiên lý kỳ duyên” cô cũng chưa từng xem, dĩ nhiên cũng không biết câu thoại kinh điển này.
Cao Văn Tuệ nghĩ tới đây bèn thay đổi cách nói:
- Giang Cần lái tiểu Phấn tới đón cậu, đang chờ ở dưới lầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận