Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 327: Toàn bộ thành nam thần rồi

Tiết đông chí.
Sáng sớm, bông tuyết lả tả, hàn ý thấm người.
Nhâm Tự Cường nhảy nhót trên giường, nhắc nhở căng tin hôm nay bán sủi cảo, kêu cả ký túc xá cùng đi ăn.
Giang Cần hẹn ăn lẩu và sủi cảo với 208 vào tối nay, nhưng ban ngày cũng không thể không ăn, hơn nữa hắn cảm thấy bụng quả thật trống rỗng, dứt khoát đi cùng bọn họ.
Nhưng sủi cảo căng tin bán, mùi vị thật sự không thể diễn tả.
Ăn một miếng, mùi nguyên liệu rất nồng, nhưng hết lần này tới lần khác lại không cảm nhận được vị thịt, nước dùng và nhân bánh ngược lại rất nhiều, nhưng dầu mỡ làm ngấy đồng thời còn ảnh hưởng đến hương vị.
- Phi, chó cũng không ăn, đây không phải là loại đông lạnh sao? Còn có mặt mũi nói sủi cảo thủ công?
Tào Quảng Vũ bỏ đũa xuống, vẻ mặt ghét bỏ.
- Tào ca, cậu cảm thấy khó ăn thì nói khó ăn, tại sao phải nói chó cũng không ăn?
Chu Siêu gắp nửa miếng sủi cảo, cảm thấy ăn cũng không được ném cũng không nên, mặt đen như đáy nồi.
- Có cái ăn đã là không tệ rồi, Lâm Đại nhiều sinh viên như vậy, bác gái căng tin chắc phải có ba đầu sáu tay mới có thể làm sủi cảo thủ công cho cậu, bất quá nấu thủ công cũng được coi là thủ công rồi, sách lược tiếp thị kinh điển.
Giang Cần một câu nói toạc ra chân lý, cũng thuận thế gắp hai cái sủi cảo bỏ vào miệng, không chút để ý lời trào phúng của Tào Quảng Vũ.
Hắn không có yêu cầu quá khắt khe với khẩu vị, cảm thấy có thể lấp đầy bụng là được, kén cá chọn canh giống như lão Tào, hoặc là từ nhỏ cẩm y ngọc thực, hoặc là từ nhỏ vốn đã lắm chuyện.
Tật xấu này muốn trị cũng dễ, vứt lên đảo cho đói vài ngày là khỏi.
Chờ sau khi dọn sạch sủi cảo trong đĩa, Giang Cần quay đầu nhìn bông tuyết vụn tán rơi ngoài cửa sổ, kết quả tuyết không thấy được mấy bông, ngược lại thấy được mấy nữ sinh lớp Tài chính 3 đi tới trước mặt.
Phía trước nhất chính là ba đóa kim hoa Tống Tình Tình, Tưởng Điềm và Giản Thuần, phía sau là Phan Tú, Lưu Hiểu Quyên.
Cuối cùng, là Trang Thần xách túi và trà sữa.
Sau khi hai bên gặp nhau, ngoại trừ Nhâm Tự Cường và Phan Tú là “huynh muội” mỗi người đi một ngả ra, thì tám người còn lại đều chào hỏi rất tự nhiên.
- Phát hiện không, bốn nam kia của lớp chúng ta, hình như đều biến thành nam thần cao lãnh rồi.
Lưu Hiểu Quyên tìm chỗ ngồi xuống, hạ giọng nói một câu.
Lông mày Tống Tình Tình dựng lên:
- Giang Cần vốn là nam thần, còn cần thay đổi sao?
- Tào Quảng Vũ hình như cũng tìm được đối tượng, còn là học tỷ của Học viện Y học.
Trang Thần khoe khoang một chút tin đồn mình nắm giữ, thuận tiện dời đề tài khỏi người Giang Cần.
- Chu Siêu ngược lại không thay đổi, chỉ là càng ngày càng béo.
- Nhâm Tự Cường cũng lạnh lùng không nói lời nào, vừa rồi cũng không chào hỏi chúng ta...
Nói xong, mọi người nhịn không được nhìn về phía Phan Tú, chỉ thấy Phan Tú bĩu môi, vẻ mặt tức giận.
Bắt đầu từ đầu tháng trước, Nhâm Tự Cường không còn để ý tới cô nữa, ngày thường đi học hay là gặp gỡ ngẫu nhiên thì cũng đều như người xa lạ.
Phan Tú cũng không biết mình đã làm gì sai, truy hỏi mấy ngày, kết quả một câu trả lời cũng không nhận được.
Cô không giống mấy cô gái xinh đẹp ngoài kia, người thích cô không nhiều, thiếu một người hay thêm một người, khác biệt rất lớn. Cho nên hiện tại trong lòng cô cũng tràn đầy oán khí, vừa nghe tên Nhâm Tự Cường liền tâm tình không tốt.
- Các cậu nghĩ chuyện làm sủi cảo, Giang Cần có biện pháp hay không?
Đang lúc mọi người trầm mặc, Giản Thuần vẫn không nói gì bỗng nhiên mở miệng.
Tưởng Điềm hơi giật mình, cẩn thận ngẫm lại rồi hai mắt sáng ngời:
- Đúng nha, nếu là cậu ấy, nhất định sẽ có biện pháp!
- Tạo sao chứ, cậu ta cũng không phải thần tiên, dựa vào đâu mà không gì là không làm được? - Trang Thần nhịn không được mà châm chọc.
Giản Thuần không để ý đến y, quay đầu nhìn về phía Tưởng Điềm:
- Điềm Điềm, hay là cậu đi hỏi thử xem?
- Sao cậu không đi?
- Giang Cần hẳn là rất ghét tôi, tôi đi hỏi, cậu ta chắc chắn sẽ không đồng ý. - Ánh mắt Giản Thuần không khỏi ảm đạm vài phần.
Giang Cần vừa ăn xong, lúc này đang bưng khay thức ăn đến khu thu hồi, đi chưa được mấy bước đã bị Tưởng Điềm gọi lại:
- Giang Cần, có thể nhờ cậu giúp một chuyện được không?
- Việc gì?
- Chúng tôi muốn tìm một chỗ để gói sủi cảo.
Đông Chí tuy rằng không phải là ngày lễ theo luật định, nhưng vẫn rất có phân lượng trong truyền thống của Lâm Xuyên, bằng không căng tin trường học cũng sẽ không tạm thời dành ra năm cửa sổ để chuyên bán sủi cảo.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều sinh viên muốn cùng bạn bè làm sủi cảo trong tiết Đông Chí.
Chỉ tiếc trong ký túc xá Lâm Đại, các ổ cắm điện đều bị hạn chế công suất. Làm sủi cảo đúng là có thể làm được, nhưng nấu sủi cảo tất sẽ đứt cầu chì, cho dù lắp máy biến áp cũng vô dụng. Giới hạn công suất kia, phỏng chừng nấu cả đêm cũng không thể chín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận