Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 264: Giang Cần là kẻ xấu

Một chiều cuối thu, mặt trời treo cao giữa không trung.
Tuy là vườn trường Lâm Đại đìu hiu, đến cả không khí cũng khô hanh, nhưng ánh sáng mặt trời lại vô cùng xán lạn mà dịu dàng, rọi lên người vô cùng dễ chịu.
Gạch vuông lót nền hai bên lề đường đã biến mất, được che giấu bởi lá vàng rơi rụng đầy đất, thỉnh thoảng có sư huynh sư tỷ lang thang xông ra từ dải cây xanh, nhẹ nhàng đạp lên đống lá cây mềm mại.
Giang Cần mặc một chiếc áo khoác đen, thân hình bệ vệ cân xứng, bước trên đường trông có vẻ phóng khoáng ngang ngạnh.
Mà Phùng Nam Thư lại mặc một chiếc áo khoác trắng, cổ áo thấp, lộ ra xương quai xanh trắng nõn, dáng người cao gầy toát ra khí chất ngự tỷ đến cùng cực, như một đại tiểu thư bước ra từ phim Hàn vậy.
Hai người đạp lên lá rụng trên lề đường, cầm tay nhau rảo bước về phía trước, bất kể là vai dán vai hay khoảng cách chiều cao cũng kéo bầu không khí như tiểu thuyết ngôn tình vườn trường lên mức cao nhất.
- Cậu là bà chủ của Hỉ Điềm, về sau không được tùy ý đến tiệm trà sữa khác để mua trà sữa đâu, người không biết lại tưởng trà sữa Hỉ Điềm không ngon nữa đấy.
Giang Cần duỗi chân cản đường một sư huynh đang lang thang, theo bản năng mà duỗi tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ non mịn của Phùng Nam Thư.
- Trên ly của tiệm bọn họ có tên của cậu, ly tiệm chúng ta không có.
Phùng Nam Thư nâng khuôn mặt mềm mại dịu dàng lên, làn da trắng nõn bóng loáng, đôi mắt đẹp đẽ chớp nhẹ, lông mi không ngừng chớp.
- Ly của tiệm chúng ta cũng có thể có, nhưng mà không cần thiết, trừ cậu ra thì có ai sẽ vì tên của mình mà mua trà sữa đâu?
Dứt lời, Giang Cần bỗng sửng sốt.
Tiệm chúng ta là sao? Không để ý chút là bị dắt đi mất rồi!
Hắn quay đầu nhìn phản ứng của Phùng Nam Thư, muốn biết có phải là cô cố ý nói vậy không.
Chỉ là sườn mặt của tiểu phú bà thật sự quá đẹp, trắng nõn động lòng người thì chưa bàn, còn ngập nước bóng loáng như trứng gà bóc, làm người ta không thể dời mắt, cũng làm Giang Cần quên mất mục đích ban đầu của cái liếc mắt này, trong mắt chỉ còn niềm yêu thích cái đẹp.
- Cậu đừng nhìn mình nữa, mình thấy ngượng rồi này.
Phùng Nam Thư nghiêm túc cảnh cáo hắn.
Giang Cần không khỏi ngừng thở;
- Bạn thân nhất nhìn cậu một cái thôi, có gì mà cậu phải ngượng?
- Mình không biết.
- Không phải là cậu có suy nghĩ không an phận gì với mình đấy chứ?
Phùng Nam Thư mím đôi môi đỏ hồng lại:
- Mình không có, trong đầu mình chẳng có gì cả.
Giang Cần im lặng một lúc lâu, không kìm được mà nhíu mày lại, lòng dâng lên cảm giác nôn nóng như có như không.
Lúc dẫn cô đi tắm suối nước nóng vào kỳ nghỉ hè cô không ngượng, lúc sờ chân cô cũng không ngượng, sao bây giờ nhìn thêm vài lần cô lại ngượng chứ?
Giang Cần không dám nghĩ nữa, vì càng nghĩ thì lòng lại càng loạn.
Vì thế hai người lại tiếp tục đi về phía trước, không khí trở nên trầm lặng, lại làm Giang Cần cảm thấy mất tự nhiên, giống như lòng đang để tâm đến chuyện gì đó vậy.
Hắn do dự một lúc lâu, sau đó duỗi tay nhặt một chiếc lá rụng đẹp nhất, quơ quơ trước mặt Phùng Nam Thư:
- Có đẹp không? Tặng cậu làm quà đấy.
- Nhưng mà mình không rảnh tay, cậu cầm hộ mình trước được không?
Phùng Nam Thư rất muốn nhận, nhưng không muốn từ bỏ tay của Giang Cần hay ly in tên Giang Cần.
Giang Cần nghe xong thì cảm thấy kỳ lạ:
- Tay cậu đâu?
Tiểu phú bà nâng tay phải, trong tay đang cầm ly lấy được từ siêu thị trường, hai cái ly đang xếp chồng lên nhau, miệng ly được cô nắm chặt.
- Còn tay kia đâu?
Giang Cần bỗng nhận ra dường như bản thân đang nắm một bàn tay mịn màng mềm mại, hơi lạnh lẽo, có hơi nhỏ nhắn, vì thế khẽ khàng nâng lên nhìn thử, đơ mặt:
- Phùng Nam Thư, cậu nhét bàn tay vào tay mình từ bao giờ vậy?
- Lúc ở siêu thị.
- Cậu là siêu trộm đấy à, mình không hề nhận ra luôn, lại còn nắm suốt nãy giờ nữa?
Giang Cần kinh ngạc vô cùng.
Phùng Nam Thư mím đôi môi đỏ hồng lại:
- Thực ra bàn tay mình mới là thứ bị trộm.
Giang Cần suy nghĩ một lát, vốn định buông tay ra, nhưng thấy mềm mềm thơm thơm lại nhịn không được mà siết chặt thêm, thầm nhủ đến chân còn sờ rồi thì nắm tay đã là gì, cũng chả phải là mười ngón đan nhau, không cần quan tâm nhiều đến vậy.
- Tâm trạng của mình hôm nay rất tốt, cho phép hai ta làm càn một lần, nhưng lần sau không được vậy nữa, trộm nắm tay của con trai là hành vi không đứng đắn, lần này mình không trách cậu.
Mặt Phùng Nam Thư không có biểu cảm gì, mắt nhìn về phía hắn;
- Giang Cần, cậu xấu xa thật đấy.
- Chậc chậc chậc, còn người xấu nữa cơ, mẹ nó ngọt ngào thật đấy...
Cao Tuệ Văn không nhịn được mà than một câu, cũng mở điện thoại lên chụp lại vài tấm, cảm giác tấm nào cũng đẹp đến mức dùng làm hình nền được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận