Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 603: Đến cả tên cũng nghĩ xong rồi (2)

Nhiếp ảnh gia giơ máy lên bắt đầu chỉ đạo hai người:
- Đúng rồi đúng rồi, ánh mắt của quý cô này tốt lắm, hình như nãy giờ cô toàn nhìn quý ông này như vậy thì phải, cố gắng bảo trì nào.
- Được rồi chúng ta đổi kiểu khác nào, thêm một tấm nhìn nhau cười nữa nào.
- Quý ông, anh ngồi ở cái ghế đằng trước kia đi, người hơi nghiêng sang phải, quý cô đỡ lấy bả vai của ảnh, ấy… Thật ra không cần nhìn chăm chú thế mãi đâu, thi thoảng quan tâm đến camera của tôi một chút đi ạ, cảm ơn.
Nhiếp ảnh gia không ngừng nháy máy:
- Quý ông, giờ đến phiên anh nhìn quý cô này rồi đấy.
- Không sai không sai, đúng là góc này.
- Suỵt, quý ông, ánh mắt anh thâm tình quá rồi, không cần thâm tình sớm quá như vậy được không? Bình thản chút đi, lát nữa còn có cảnh cần thâm tình đấy, đến lúc ấy tôi sẽ báo trước.
Giang Cần chỉ biết trầm mặc.
Tới chiều, khi ảnh chụp xong hết rồi, nhiếp ảnh gia mới chuyển ảnh vào máy tính để bọn họ chọn nên chỉnh sửa thế nào và muốn in ấn ra sao.
Trong quá trình này, ánh mắt Phùng Nam Thư vẫn luôn tỏa sáng rực rỡ, cái này thích mà cái kia cũng thích, cô thích đến mức muốn in hết chúng ra để nhét vào album luôn ấy.
Giang Cần xua xua tay:
- Thôi, không chọn nữa, chỉnh sửa lộng lẫy rồi in hết đống này ra đi, mỗi tấm in hai ảnh.
- Nhóc con, tiêu tiền hào phóng đấy. - Viên Hữu Cầm liếc con trai mình một cái.
- Con đã nói là con là ông chủ của muốn trăm sinh viên đi làm thêm ở trong trường rồi mà, giờ đã kiếm được không ít tiền rồi mà mẹ, nếu mẹ muốn hết thì con nhất định sẽ báo hiếu.
Viên Hữu Cầm cười:
- Con trai, mẹ bảo là muốn hết đống này bao giờ vậy? Không phải Nam Thư mới là người nói điều đó à?
- Điều này không quan trọng, quan trọng là có muốn hay không đây?
- Lấy hết, mình có nhiều tiền lắm! - Phùng Nam Thư lấy ví tiền nhỏ dày cộp của mình ra.
Giang Cần nhìn về phía nhân viên phụ trách chỉnh sửa đang lựa ảnh:
- Nếu mà bọn tôi lấy hết ảnh thì chắc tiệm cũng phải tặng thêm chút đồ chứ ha? Có mười mấy khung ảnh thuần gỗ không? Kiểu dáng trông cao cấp cấp chút, à đúng rồi, tiệm ảnh của anh có dự định mở chi nhánh ở Lâm Xuyên không? Tôi có thể hỗ trợ đấy, anh tặng thêm cho tôi mấy cái khung nữa là được. Ấy mà thôi bỏ đi, tặng tiệm chụp ảnh này cho tôi luôn đi, anh có thể đi được rồi.
Nhân viên chỉnh ảnh: …
Tiệm chụp ảnh có định mở chi nhánh mới hay không thì hắn không biết, nhưng nhưng sau khi rời khỏi tiệm chụp ảnh Hải Âu không bao lâu thì Phòng Tiểu Tuyền đã gọi tới, báo là cổ đã hoàn thành xong việc tìm cửa hàng ở mặt đường cho quán Hỉ Điềm thứ năm rồi, cũng đã gửi tới mail hắn rồi.
Vừa hay chuyện Dương Ký mở chi nhánh ở Lâm Xuyên cũng đã được đưa lên lịch trình, nên Giang Cần cho Phòng Tiểu Tuyền phụ trách luôn cả vụ tuyển cửa hàng này.
Những ngày sau, sinh hoạt bắt đầu trở nên bình thản an nhàn hơn, không khác gì ngày nghỉ hè thông thường cả.
Sau một tháng ham ăn lười làm, đứa con trai đi xa học hành thành công bị bà mẹ già của mình lải nhải.
Nhưng vì hôm nào tiểu phú bà cũng xuất hiện trong nhà Giang Cần, khiến mỗi lần Viên Hữu Cầm định giáo dục hắn nhưng thấy mặt cô thì lại có cảm giác mờ mịt không dám rút kiếm.
- Mẹ ơi con muốn ăn dưa hấu.
- Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, anh không biết tự đi mà bổ dưa hấu hay sao?
Giang Cần nhìn dưa hấu do người mẹ khẩu xà tâm phật của mình bưng tới, thầm nghĩ tiểu phú bà mới đúng là phương pháp gắn bó tình mẫu tử hay nhất nha.
12 tháng 7, Tế Châu oi bức cuối cùng được đón một trận mưa lớn, trận mưa ấy xua đi sự nóng bức khiến người ta kêu khổ không ngừng, lúc ấy trên bầu trời thành phố vang lên từng đợt từng đợt tiếng sấm nổ, theo đó là những giọt mưa cực lớn rơi xuống mặt nước.
Chẳng bao lâu sau, nước mưa đã tụ lại thành dòng nước ở trên mặt đường, dòng nước ấy dồn dập dồi dào đến nỗi cống thoát nước không thể tiêu thụ hết được.
Mà lúc bấy giờ, Giang Cần đang ngồi trước máy tính gõ chữ, tuyên bố trong nhóm công việc của 208 rằng team building sẽ được diễn ra ở bốn thành phố phía bắc, mỗi thành phố sẽ ở lại ba ngày, đến lúc đó mọi người sẽ tụ lại cùng nhau hưởng lạc!
Một giây sau, tài khoản của hắn bị cấm ngôn một ngày.
Tô Nại: “Tôi lại to gan chặn ông chủ, bởi vì cứ có một dự cảm xấu cứ quanh quẩn trong lòng tôi mãi thôi.”
Ngụy Lan Lan: “Nếu như nhớ không lầm, thì hình như bốn thành phố này là bốn trạm trong giai đoạn trước của kế hoạch mở rộng Zhihu.”
Đổng Văn Hào: “Thằng này được, tôi cảm thấy kỳ nghỉ hè của tôi còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc rồi.”
Tô Nại: “Sợ chết mất thôi, cũng may là tôi chặn nhanh!”
Từ Ngọc: “Nhanh cũng thế thôi, ông chủ đã sai tôi đi mua vé cho mọi người rồi, ngày mai xuất phát, tới tối là gặp nhau được rồi.”
Đàm Thanh: “Trời nóng như vậy mà sao ông chủ không đưa chúng ta đi tới chỗ nào mát mẻ vậy trời?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận