Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 613: Là ảnh gia đình

Ở trước quảng trường tập trung đông người, nhóm du khách đông đúc đi theo hướng dẫn viên cầm quốc kỳ, đâu đâu cũng vô cùng náo nhiệt. Trong nhóm người nhộn nhịp này có không ít những người cổ đeo máy ảnh, dùng ánh mắt sáng quắc tăm tia khách hàng.
Mục tiêu hàng đầu của bọn họ là những cô gái xinh đẹp, tốt nhất là mấy người đi cùng bạn trai, nhóm người này có tỉ lệ xì tiền cực kỳ cao.
Tiếp theo là nhóm người đưa bố mẹ đi du lịch, vì lòng hiếu thảo mà bọn họ cũng sẽ dễ chi tiền hơn.
Vì vậy cho nên khi Giang Cần dắt tay Phùng Nam Thư xuất hiện ở nơi này, có vô số ánh mắt đổ dồn lên người bọn họ, lộ ra nụ cười cực kỳ gian xảo.
Giang Cần rất quen thuộc với nụ cười này, vì mỗi đêm soi gương hắn đều sẽ nhìn thấy nó.
Mẹ nó, không ổn rồi, có người muốn thó tiền của hắn!
Trước đây không lâu, mặc dù đã chụp ảnh gia đình nhưng tiểu phú bà vẫn thấy chưa đủ, nếu để cô biết người ta chụp xong còn có dịch vụ rửa ảnh ngay lập tức thì kiểu gì chả giao vội túi tiền cho người ta.
Giang Cần vội kéo tay Phùng Nam Thư đang muốn sáp tới gần người ta, hai người chạy bình bịch đến tòa lầu trước cổng thành.
Hôm nay tiểu phú bà mặc một bộ váy hoa nhí vô cùng thần tiên, cô đeo một cặp kính râm hình vuông, trông vừa lạnh lùng vừa thoát tục. Ai mà không biết còn tưởng cô là một bạch phú mỹ lạnh lùng băng giá, nhưng thực ra tâm hồn cô chỉ là một cô gái đáng yêu ngây ngốc mà thôi.
Hồi lâu sau, mọi người của phòng 208 đã tới cửa mua vé đi Cố Cung.
Trước mặt bọn họ là một bức hoành đỏ thắm được treo trên lầu cao sừng sững đồ sộ, bên trên ghi ngay lối thẳng hàng hai chữ: “Ngọ Môn”. Mọi người nhìn mà muốn cứng cả cổ, đến cả nuốt nước miếng cũng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
- Đây là nơi dùng để chém đầu thời xưa à? - Lộ Phi Vũ bất giác nhớ lại câu “lôi ra ngoài Ngọ Môn chém đầu”.
Đổng Văn Hào nghe xong thì lắc đầu:
- Những người rơi đầu ở đây đều là quan lớn cả, người bình thường sẽ không có tư cách này đâu. Chỗ cửa chợ kia mới là nơi lắm cảnh đầu rơi máu chảy nhất.
- Người cổ đại thật nghị lực nhỉ.
- Đúng rồi, nếu mà không nỗ lực thì đến chết cũng bị phân biệt đối xử mà thôi.
Giang Cần nghe xong không khỏi thở dài một hơi:
- Nhân viên tốt đúng là biết cách tự đổ lỗi nhỉ, nói nhiều nữa đi, tôi thích nghe.
Tô Nại híp mắt liếc qua mấy tên con trai:
- Mấy người nói gì may mắn hơn tý được không?
- Thế thì bây giờ khỏi nói nữa đi, 5 giờ là Cố Cung đóng cổng rồi, nói thêm mấy câu nữa có khi chúng ta khỏi về luôn đó.
- Vậy thì nhanh chân lên thôi, tôi phải nhìn phát xem long ỷ trông như thế nào mới được.
Sau khi đã mua vé vào cổng và soát vé xong xuôi, một nhóm 15 người tiến vào Cố Cung. Ngay khi bọn họ đặt chân vào cổng vòm thì đã ngay lập tức bị choáng ngợp bởi sự đồ sộ hoành tráng của kiến trúc cung điện.
Hóa ra hoàng đế sống ở nơi xa hoa như thế này. Hay lắm, toàn là tiền mồ hôi xương máu của dân cả. Cơ mà nghe nói vị vua cuối cùng tên Phổ Nghi sống cũng không sung sướng gì cho lắm, đến cả về nhà mình mà cũng phải mua vé.
Mọi người vừa cảm thán vừa đi qua từng cung điện mái cong, liên tục chụp lại những bức ảnh mang đậm dấu ấn cổ kính trong kiến trúc này.
Thực ra, nếu đến những chỗ như bảo tàng mà lại không thuê thuyết minh viên thì cũng chỉ như đến hóng chuyện. Nhưng nếu có thuê thì thời gian của họ cũng ít ỏi, cho nên cũng chẳng còn gì ngoài việc chụp ảnh nữa.
Cảnh tượng mà Lô Tuyết Mai thích chụp nhất là hình ảnh bà chủ ngầu lòi lạnh lùng, vì dù nhìn từ góc độ nào đi nữa thì Phùng Nam Thư cũng rất xinh đẹp, khiến Lô Tuyết Mai lại càng thêm tự tin với tay nghề chụp ảnh của bản thân.
Tất nhiên, người liên tục bấm máy không chỉ có mình hai người họ, nhất là ở sân cung điện Thái Hòa, vừa phóng mắt ra đã thấy ba đôi vợ chồng đang chụp ảnh cưới, đuôi váy dài thướt tha dưới ánh nắng mặt trời càng trở nên thuần khiết động lòng người.
- Bà chủ nhìn bên kia đi, có người đang chụp ảnh cưới kìa. Ôi đẹp quá đi mất!
Phùng Nam Thư đeo cặp kính râm to đùng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn theo đó:
- Tuyết Mai, đó là chụp ảnh gia đình.
- Ủa? Không phải chụp ảnh cưới sao? - Lô Tuyết Mai bị sự tự tin của bà chủ tác động, khiến bản thân trở nên chần chừ.
- Đó là chụp ảnh gia đình, thật đó, tôi từng chụp như vậy rồi.
Phùng Nam Thư đang định lấy điện thoại ra cho Lô Tuyết Mai xem bức ảnh gia đình, thì ngay lập tức bị Giang Cần từ đằng sau xuất hiện lôi đi mất.
Lô Tuyết Mai trở nên mờ mịt:
- Không đúng, đó rõ ràng là ảnh cưới cơ mà, điều này ai chả biết.
Đổng Văn Hào không nhịn được ho một tiếng:
- Tuyết Mai, tôi đoán cô chưa xem Qzone của ông chủ với bà chủ đâu nhỉ.
- Cái gì cơ?
Đổng Văn Hào lấy điện thoại ra mở menu, vào phần công năng rồi vào phần Qzone của 3gqq.
Bạn cần đăng nhập để bình luận