Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 732: Có miếng đất hay có bưu kiện? (2)

Giang Cần nghe xong thì nhướng mày:
- Hiệp hội thương gia Lâm Xuyên có ông chủ ở Thượng Hải? Lại còn là ông chủ có đất đai nữa, anh nằm mơ à.
Hà Ích Quân biết hắn không tin nên tiếp tục nói:
- Tôi nói thật đấy, anh ấy thực sự có mảnh đất, hơn nữa giấy tờ cũng đầy đủ luôn.
- Hay anh ấy nói là có bưu kiện? Muốn anh lấy bưu kiện giúp anh ấy.
- Sao cậu không tin tôi nhỉ? Tuy là hơi giống mèo mù vớ được cá rán, nhưng đây chính là bước đầu tiên để Vạn Chúng vươn ra ngoài.
Giang Cần càng nghe càng không yên tâm:
- Lão Hà, anh đừng có để bị lừa. Tôi càng nghe càng thấy vô lý, đó là nguyên một mảnh đất chứ không phải lông gà vỏ tỏi đâu.
Hà Ích Quân lập tức lấy điện thoại ra:
- Để tôi gọi điện thoại nói anh ấy tới, cậu đợi đó!
Nửa tiếng sau, Hà Ích Quân nhận được một cuộc điện thoại, sau đó kéo Giang Cần xuống lầu, đợi ở quảng trường trước để đón ông chủ có đất nọ.
Điều khiến Giang Cần cảm thấy ngạc nhiên là người này không phải một vị đại gia bụng phệ, cũng không phải kiểu tên lừa đảo có mỏ nhọn má cao mà ngược lại người này rất trẻ, cảm giác chỉ khoảng 30 tuổi.
Nói thật thì, nếu không có lời giới thiệu trước đó, Giang Cần sẽ nghĩ đây là một bác sỹ hoặc luật sư, đầy khí chất của một phần tử trí thức.
- Lão Hà, anh đã từng nghe câu ‘trẻ người non dạ’ chưa?
Hà Ích Quân kinh ngạc nhìn Giang Cần:
- Giang tổng, thế cậu già lắm à?
Giang Cần xịt keo:
- Tôi khác mà, tôi là ngôi sao học tập đầu tiên Đại học Lâm Xuyên, doanh nhân trẻ... Thôi bỏ qua, tên tuổi không quan trọng, nói chung tôi là con cưng của trời!
- Con cưng hay không cưng tôi không biết, nhưng mà da mặt của cậu ít nhất cũng được 5 sao Michellin đấy Giang tổng.
- Được rồi, chúng ta đừng làm tổn thương lẫn nhau nữa, xem tình hình của đối phương đã.
Giang Cần vừa dứt lời, đã thấy người đàn ông không khác mấy phần tử trí thức kia đã tới trước mặt hai người:
- Hà tổng, Giang tổng, xin chào mọi người.
Giang Cần sững người:
- Anh biết tôi sao?
- Buổi tiệc rượu ở Lâm Xuyên lần trước, tôi đã nghe bài giảng của cậu, đúng là đã học được không ít.
- Nghe giọng của anh hình như không phải người phương Bắc? Anh là người Thượng Hải à?
Đối phương có hơi ngẩn người, sau đó gật đầu:
- Đúng vậy, tổ tiên của tôi là người gốc Lâm Xuyên, đến đời ông tôi mới chuyển tới Thượng Hải.
Giang Cần nhìn chằm chằm đối phương, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng:
- Anh họ Phùng à?
- Hả? À… Không phải, tôi không phải họ Phùng, tôi họ Tần, Tần Chí Hoàn.
Hà Ích Quân không nhịn được ngắt lời bọn họ:
- Được rồi Giang tổng, đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta đi lên phòng họp thôi. Tần tổng, mời đi vào trong.
Sau khi vào trong phòng họp, ba người ngồi xuống nói chuyện. Thực ra Hà Ích Quân và Tần Chí Hoàn đã từng nói chuyện nhiều lần rồi, cuộc nói chuyện lần này chủ yếu là để đánh tan những nghi vấn của Giang Cần.
Tần Chí Hằng cũng không coi Giang Cần là người ngoài, lấy thẳng bản photo của các loại tài liệu giấy tờ ra lần lượt đặt lên bàn, suýt nữa đã khiến Giang Cần xem đần cả người.
Người này không phải họ Phùng mà họ Tần, vậy y có ý định gì? Thèm muốn lão Hà đã lớn tuổi? Thèm lão Hà không tắm hả?
- Giải thích, trích từ thoại gốc là nam hỏi nữ: “Có phải vì anh già rồi hay vì anh không tắm?” Trong bộ phim Vòng quay hạnh phúc. Mang nghĩa là sự mỉa mai đối với những người cả ngày chỉ mơ mộng, không nhìn thực tế, chỉ chìm trong thế giới của mình, không quan tâm bên ngoài. Hết giải thích.
Nhưng hắn đột nhiên nghĩ lại, ban đầu bản thân hắn muốn khởi nghiệp cũng lập tức có một thiếu nữ thiên tiên cho hắn vay một khoản lớn, chuyện này thực ra cũng khó tin ngang ngửa nhau.
Nhưng mà…
Từ sau khi mượn số tiền đó xong, hắn cũng sắp đền cả bản thân cho cô rồi. Hà Ích Quân cũng đừng có bán thân chứ.
- Cậu thấy sao? Người tên Tần Chí Hoàn này có tin được không?
- Xét theo logic mà nói thì không có sơ hở nào cả, nhưng tôi cảm thấy khi người ta làm việc thì mục tiêu là điều quan trọng nhất, nếu anh ta đã kiếm anh để hợp tác thì chắc chắn phải có thứ gì đó mà anh ta muốn.
Hà Ích Quân gật gù:
- Ở lần thứ ba chúng tôi gặp nhau, anh ấy đã nói thẳng là muốn cổ phần của Vạn Chúng.
Giang Cần mím môi:
- Anh là ông chủ của Vạn Chúng, có một số chuyện vẫn cần anh phải tự quyết định. Tôi chỉ gợi ý là nên cẩn thận thôi.
- Đúng rồi, tại sao hồi nãy cậu lại hỏi anh ta có phải họ Phùng không?
- Không có gì, tôi sợ công ty của anh không cẩn thận trở thành công ty nhà bạn tốt của tôi thôi.
Giang Cần thoát ra khỏi những suy nghĩ đó:
- Mạn Kỳ dạo này sao rồi?
Hà Ích Quân vừa nghe hắn nhắc tới con gái mình thì cười không khép được miệng:
- Sau khi học lại thì thành tích của con bé đã tốt hơn rất nhiều, mấy hôm trước nó còn nói với tôi là nếu không đỗ Đại học Lâm Xuyên sẽ không bỏ cuộc.
Kết quả thi đại học lần trước của Hà Mạn Kỳ không quá ổn, miễn cưỡng cũng vào được đại học hạng hai, nhưng như vậy cũng đã khiến lão Hà rất mừng rồi. Tuy vậy, Hà Mạn Kỳ vẫn muốn vào Đại học Lâm Xuyên, muốn gặp Phùng Nam Thư, vậy nên cô vẫn cương quyết lựa chọn học lại.
Lúc đầu lão Hà cũng không đồng ý, vì y không cần con gái phải quá xuất sắc, chỉ cần sửa đổi bản tính thích trốn học, đi bar là được rồi.
Sau đó Giang Cần đã thuyết phục được Hà Ích Quân, nếu cô ấy đã muốn làm thì cứ để cô ấy làm, cô ấy cần phải chịu trách nhiệm với tương lai của bản thân rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận