Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 495: Xe đạp điện của bạn tốt (1)

Đừng thấy hiện tại trọng tâm công việc đang dần dần bắt đầu chuyển sang phương diện xã hội, nhưng đám người ở phòng 208 cũng không rảnh rỗi, gần nửa tháng nay, bọn họ luôn làm kế hoạch ra mắt dịch vụ từ Multi-group đến cửa hàng.
Từ khai giảng đến giờ, Ngụy Lan Lan và Đàm Thanh vẫn luôn chạy bên ngoài tìm khách hàng, theo thời gian trôi qua, thương hộ nguyện ý nhập trú Multi-group đã lên đến một con số rất khả quan.
Chuỗi khách sạn, đồ ăn ngon, tiệm net bida, phòng gym bơi lội, tiệm làm móng, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng gần như bao gồm tất cả các loại tiêu dùng hàng ngày của sinh viên đại học.
Cho nên, Giang Cần quyết định sắp tới sẽ ra mắt dịch vụ Multi-group đến cửa hàng, tận dụng lưu lượng của các trường đại học để chuyển hóa khoản tiền đầu tiên.
Khi đó, đội ngũ ở Vạn Chúng cũng đã gần như hoàn chỉnh, hai bên cùng kết nối liền mạch, nở rộ khắp thành phố.
- Tô Nại, tiến độ bên cô thế nào rồi?
Tô Nại đẩy kính xuống:
- Đang chỉnh sửa và tối ưu hóa lần thứ ba đối với trang cấp hai, nửa đêm sẽ tiến hành một lần kiểm tra trực tuyến, tôi đã sắp xếp sẵn người kiểm tra.
Giang Cần gật đầu:
- Văn Hào, bên anh thì sao?
- Đã thảo luận xong các đề tài cho Multi-group đến cửa hàng, bên Phi Vũ đang lục tục mở topic, trước tiên dẫn phát một đợt thảo luận, tiến hành làm nóng giai đoạn đầu.
Đang nói chuyện thì bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên ở ngoài cửa.
Tào Hinh Nguyệt xuất hiện ở cửa phòng 208, nhìn vào bên trong một vòng, sau đó nhỏ giọng gọi một tiếng Giang Cần, đồng thời vẫy vẫy tay, gọi hắn ra ngoài.
- Sao vậy học tỷ?
Giang Cần đi ra tiện tay đóng cửa lại, tránh làm rối loạn tiết tấu các nhân viên đang chăm chỉ kiếm tiền cho hắn, có thể nói là trái tim ấm áp.
- Lâu rồi không gặp, qua đây xem cậu một chút, tiện thể cho cậu xem một thứ.
Tào Hinh Nguyệt từ sau lưng lấy ra một chiếc túi xách, từ trong lấy ra một chiếc hộp điện thoại Samsung, mở ra thì bên trong là một chiếc điện thoại màu trắng.
Giang Cần khẽ nhíu mày:
- Chị đến tìm tôi chỉ để khoe chiếc điện thoại mới à?
Tào Hinh Nguyệt nhìn hắn một cái, có chút bất đắc dĩ bĩu môi:
- Không phải tuần trước đã nói rồi sao, tuần này là sinh nhật của tôi, cậu quên rồi à?
- A, vậy đây là điện thoại mà Trần học trưởng tặng chị nhân dịp sinh nhật à?
Giang Cần lập tức hiểu được nguyên nhân cô đặc biệt tới đây:
- Anh ta quả nhiên là vì chuyện này mới đến chỗ tôi làm thêm, chiếc điện thoại này chắc không rẻ đâu nhỉ?
Tào Hinh Nguyệt gật đầu:
- Tôi đã tra trên trang web chính thức, hai ngàn hai.
- Cái gì? Đắt thế? Nhưng mà tháng trước anh ta toàn chạy thị trường, lương làm thêm chỉ có một nghìn tám thôi.
- Ừm, cho nên có lẽ anh ấy đã tích tiền sinh hoạt để mua cho tôi.
Giang Cần nghe xong tê hết cả đầu:
- Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có tình yêu?
Tào Hinh Nguyệt vui vẻ không thôi:
- Tôi chỉ vô tình nhắc đến chuyện điện thoại không tốt lắm, ai ngờ anh ấy lại ghi tạc trong lòng.
- Chậc chậc chậc, mùi chua của tình yêu thật nồng nặc, tôi sắp thở không nổi rồi. - Giang Cần vẻ mặt khó chịu.
- Còn nhớ câu hỏi mà cậu hỏi tôi trước đây không?
- Câu hỏi gì?
Tào Hinh Nguyệt cất điện thoại vào trong hộp:
- Được người mình thích tặng quà thật sự rất hạnh phúc, cho nên, nhanh chóng tặng nhiều quà cho Phùng Nam Thư đi.
Giang Cần lập tức nhướng mày:
- Học tỷ à, chị quá đáng rồi. Rõ ràng biết tôi không yêu đương mà cứ nói thế, chúng tôi trong sạch, tặng quà là không thể nào.
- Nhưng chắc chắn cô ấy rất muốn cậu tặng quà, con gái đều như vậy.
Giang Cần liên tục lắc đầu, nhất quyết không nghe, để mặc Tào Hinh Nguyệt dùng đủ mọi góc nhìn của người có kinh nghiệm khuyên bảo cũng giả vờ không hiểu, có thể nói là nước đổ đầu vịt.
Nhưng đúng vào lúc này, tiểu tổ trưởng Khổng Huy phụ trách phụ trách giao nhận hàng của Trung tâm thương mại Vạn Chúng đi tới căn cứ khởi nghiệp, theo sau y còn có hai người, một trước một sau đẩy một cái rương lớn.
- Ông chủ, hàng của cậu đã đến.
- Trung tâm thương mại Vạn Chúng hiệu suất cao nhỉ, trưa đã đến giao hàng rồi à?
Giang Cần có chút ngoài ý muốn.
- Cậu là không biết, lượng đơn đặt hàng bên trung tâm thương mại càng ngày càng nhiều. Hơn nữa sau khi mở ra thị trường Đại học Sư phạm và Đại học Bách khoa, số lượng tài xế căn bản không đủ dùng, cho nên đổi thành một ngày giao ba lần, mấy ngày nay tổ chúng tôi bận rộn lắm rồi.
Khổng Huy cười hắc hắc:
- Đương nhiên, mệt thì hơi mệt, nhưng kiếm cũng nhiều.
Giang Cần cười vỗ vỗ bả vai bọn họ, sau đó đưa bọn họ trở về, lúc quay đầu lại phát hiện Tào Hinh Nguyệt đang nhìn mình với biểu tình hết sức nghiền ngẫm.
Không vì cái gì khác, chỉ vì chiếc hộp kia có vẽ một chiếc xe đạp điện, góc dưới bên phải có in chữ màu hồng nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận