Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 150: Đào chân tường phải làm trong âm thầm

Cốc nước đương nhiên là nhanh hơn đầy hơn bình giữ nhiệt nhiều, cho nên thiếu nữ xinh đẹp xong rất nhanh, sau đó cô đậy nắp ly và rời khỏi phòng nước, cảm giác áp bách tại hiện trường lập tức giảm đi một nửa.
- Hô…
Tống Tình Tình vỗ vỗ ngực:
- Quá nguy hiểm, sau này ở ký túc xá nữ không nên tán gẫu về Giang Cần nữa.
- Ừm. - Tưởng Điềm rất đồng ý gật đầu.
Giản Thuần vẻ mặt khó hiểu nháy mắt mấy cái:
- Tại sao?
- Chuyện đào chân tường này không vẻ vang gì, một khi bị chính cung phát hiện sẽ là máu chảy thành sông, chị họ tôi chính là như vậy, khuôn mặt còn bị người ta tha thu.
Lúc Tống Tình Tình nói những lời này phảng phất nghĩ tới điều gì, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.
- Chính cung là gì?
- Phùng Nam Thư a, bảo bối của Giang Cần, không phải vừa rồi cậu nhìn chằm chằm vào người ta nửa ngày sao? Thế nào, bị phun một mặt chưa?
Giản Thuần thoáng sửng sốt, lúc lấy lại tinh thần thì Tống Tình Tình và Tưởng Điềm đã lấy nước xong định trở về, Giản Thuần cũng không quan tâm mình đã rót đầy chưa, cũng xách bình nước đi theo.
Trên đường từ phòng nước đến ký túc xá, Giản Thuần vẫn nhớ lại khuôn mặt vừa rồi, trong lòng vẫn lóe ra bốn chữ, nói đùa gì vậy?
Cùng lúc đó, ở ký túc xá nữ 503, Phùng Nam Thư lấy điện thoại, nhẹ nhàng mở QQ của Giang Cần.
“Giang Cần, đi dạo.”
“Đã gần 11 giờ rồi, không đi dạo, đi ngủ.”
“Nhưng hôm nay vẫn chưa đi.”
“Quốc khánh về nhà bù cho cậu.”
“Ồ.”
Phùng Nam Thư rầm rì lẩm bẩm, tiếp đó xoay người lên giường, dáng người xinh đẹp cho dù nằm xuống cũng lung linh hấp dẫn, đôi chân nhỏ trắng như tuyết nhẹ nhàng lắc lư ở cuối giường.
Lúc này Cao Văn Tuệ mới vừa ăn xong mì gói, đang bò lên giường, kết quả giương mắt nhìn thấy Phùng Nam Thư trên giường, lập tức hai mắt tỏa sáng.
Nằm cũng khiến lòng người sục sôi a, tên Giang Cần này rốt cuộc làm sao mà nhịn được?
Buổi sáng nắng sớm rực rỡ, kỳ nghỉ lễ Quốc khánh bắt đầu.
Trời vừa rạng, Chu Siêu đã xách hành lý vội vã chạy tới sân bay, nhà y cách Lâm Xuyên xa nhất, với chuyện về nhà y tích cực hơn bất cứ ai.
Sinh viên đại học thời nay chính là lạ như vậy, lúc đăng ký nguyện vọng thì cố gắng chọn trường càng xa càng tốt, đi xa tới đất lạ hưởng thụ tự do, phóng thích bản thân. Kết quả đến kỳ nghỉ liền ỉu xìu, bởi vì chẳng những đường sá xa xôi, hơn nữa lộ phí cực kỳ đắt, mỗi khi gặp phải loại tình huống này, bọn họ đều tự mắng mình ngu ngốc không chút lưu tình.
Thứ đồ mang tên là tự do này, học ở trường tỉnh bên cạnh cũng có thể cảm nhận được, nhưng lại lựa chọn vượt qua hơn phân nửa bản đồ, đi hành hạ bản thân ở nơi người khác chán sống.
Giống như Chu Siêu, ngày thường ăn mặc tiết kiệm, vừa đến kỳ nghỉ, sinh hoạt phí đều tiêu hết vào vé máy bay.
- Các anh em, tôi đi đây!
- Lão Chu, nhớ mang rác rưởi xuống nha! - Tào Quảng Vũ ngồi trên giường hô một tiếng.
Chu Siêu mắng lại:
- Mẹ kiếp, mới sáng sớm, mở miệng đã khiến người ta chán ghét!
- Chúc thượng lộ bình an.
- Nếu thượng lộ bình an, máy bay sẽ rơi!
Lúc này Giang Cần cũng đã rời giường, chậm rãi mặc quần áo, mở một gói sữa chua, chậm rãi mút, rồi bắt đầu rửa mặt.
Chu Siêu một tay vali, một tay túi rác, nhìn mà không khỏi ghen tị.
Tên chim Giang Cần này, thật sự là không thể không phục, chọn một trường học gần nhà, nhìn như không có ý nghĩa, nhưng đến kỳ nghỉ lại có cảm giác cực kỳ ưu việt.
- Lão Giang, tôi phải đi rồi! - Chu Siêu lớn giọng, muốn nhận được lời chúc phúc của Giang Cần.
Giang Cần ngậm bàn chải đánh răng nhếch miệng cười:
- Cút, khi lên nhớ mang đặc sản, không mang đặc sản không mở cửa.
- Một người bảo tôi vứt rác, một người bảo tôi mang đặc sản, thật mẹ nó tồi!
Chu Siêu mắng lớn mà kéo cửa ra, xách theo vali và túi rác hì hục đi ra ngoài.
Một lúc lâu sau, Giang Cần tắm rửa xong, cất bước ra khỏi ký túc xá.
Vé xe của hắn là buổi chiều, từ bây giờ tới lúc đó căn bản không cần gấp gáp. cho nên hắn dự định đi tìm tiểu phú bà ăn sáng, lại dẫn cô đi văn phòng tổng lĩnh chứng nhận, sau đó đến phòng 208 bố trí một chút nhiệm vụ ngày nghỉ, lại hội hợp với Quách Tử Hàng ở nhà ga.
Hôm nay Phùng Nam Thư mặc một chiếc váy dài nhìn rất là học sinh, lộ ra một đoạn bắp chân trắng ngọc nhuận, đem thanh thuần và linh động tôn lên không sót gì.
- Giang Cần, giấy chứng nhận bà chủ của mình đã có chưa?
- Ăn sáng xong dẫn cậu đi hỏi.
Giang Cần nhìn khuôn mặt thủy nhuận của cô, ngón tay giật giật, cuối cùng vẫn nhịn được xúc động muốn nhéo một cái.
Mẹ nó, người trẻ tuổi thật là kỳ lạ, lúc mới thức dậy và sắp đi ngủ đều có chút xúc động khó hiểu, thấy cái gì cũng muốn bóp một cái, sớm muộn gì cũng xong đời.
Phùng Nam Thư nói xong, sau đó nhắm mắt đi theo hắn tới căng tin, làn váy di động theo sự dẫn dắt của bước chân, hấp dẫn vô số ánh mắt của người qua đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận