Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 630: Người mới lựa chọn, chó sẽ ôm hết (1)

Tuy vậy, rất nhanh trên khuôn mặt bà đã lộ ra vẻ nghi hoặc, bởi vì bà nhận ra cháu gái của mình đột nhiên tăng nhanh tốc độ, dáng vẻ ngoan ngoãn cũng mất đi, rồi trở nên hoạt bát nhanh nhẹn, tiếng giày búp bê lạch cạnh rõ ràng tới mức bà ngồi trong xe mà cũng có thể nghe thấy.
Ngay một giây sau, cửa khách sạn chợt xuất hiện một người trẻ tuổi có vóc dáng cao ráo, vừa ra khỏi cửa đã ngáp liên tục, dường như hắn vô cùng buồn ngủ.
Hai người gặp nhau ở trước cửa khách sạn, hàn huyên đôi ba câu rồi sóng vai bước vào đại sảnh.
Nhìn thấy khung cảnh trước cửa khách sạn, bà hai nhà họ Phùng không khỏi lộ ra vẻ mặt rầu rĩ.
Từ nhỏ tới lớn, Tiểu Nam Thư sợ nhất là bị bỏ rơi, đối với cô mà nói thì việc không bị bỏ rơi đã là việc tốt nhất thế giới này rồi. Vì vậy khi gặp được một người đợi cô đến đêm muộn như vậy, sao cô có thể không bám lấy hắn cho được.
Tần Tịnh Thu chợt có cảm giác như gả con gái đi xa và nhìn xe hoa dần khuất, trong lòng bà chợt vô cùng phức tạp.
- Sao muộn thế này rồi mới về? Giang Cần nhăn nhó hỏi cô.
- Mình đi ăn với thím, còn chuyện trò rất nhiều nữa. - Phùng Nam Thư ngoan ngoãn đáp lời.
- Nói chuyện gì thế?
- Nói về cậu.
- Thím cậu có biết mình đưa cậu đến đây không? Thím có nói mấy chuyện kiểu sẽ sắp xếp người tới chém mình không?
Giang Cần hơi hoảng hốt, hắn không nói không rằng dắt công chúa nhỏ nhà họ tới, lại còn nghênh ngang dưới tầm mắt bọn họ, có khác gì mấy lão dê xồm đâu cơ chứ.
Tiểu phú bà ngẫm nghĩ một lát:
- Thím nói muốn đưa cho cậu 10 triệu tệ và bảo cậu đừng quen mình nữa, nhưng cậu đừng sợ, mình đã thay cậu từ chối thím rồi.
Giang Cần nghe vậy thì nín thở, không ngờ chỉ trong một đêm ngắn ngủi như vậy mà hắn đã vuột mất cơ hội giàu to:
- Phùng Nam Thư, cậu làm vậy là không đúng rồi, sao cậu có thể ném đi cục tiền đã nằm ngay ở trước mặt mình như vậy? Mình có vất vả hơn nửa năm cũng không kiếm được ngần ấy đâu.
- Thế cậu muốn tiền mà không muốn mình nữa? - Phùng Nam Thư ngước mặt nhìn hắn.
- Haha, thím của cậu ngây thơ quá, chỉ có người mới lựa chọn, chó sẽ ôm hết.
Giang Cần đã không thể thoát khỏi con đường tự ti đen tối:
- Nếu mình ở đó, trước tiên mình chắc chắn phải cầm được tiền trong tay đã, mấy chuyện còn lại kiểu gì cũng sẽ theo ý mình. Tiền bạc với bạn bè đều của mình cả.
Phùng Nam Thư đột nhiên xụ mặt:
- Thế nếu như chỉ được lựa chọn một thứ thì sao?
- Cậu học đâu ra kiểu câu hỏi hóc búa này đấy? Mình từ chối trả lời.
- Giang Cần, cậu đợi mình về ngủ cùng phải không?
- Sắp phải rời Thượng Hải, có thể sau này không có tiền ở khách sạn xa hoa như vậy nữa, nên mình muốn trải nghiệm tất cả mọi thứ có thể. Vì vậy mình mới xuống lễ tân hỏi cách sử dụng bồn tắm mát-xa trong phòng vệ sinh.
Phùng Nam Thư lạnh lùng ồ một tiếng rồi đưa tay đào túi áo ngủ của Giang Cần mấy phát.
Nhìn thấy cảnh này, Lộ Phi Vũ chợt hiểu ra ông chủ nào có đi dạo quần què gì chứ, chỉ là bà chủ không có mặt nên ông chủ mất ngủ mà thôi.
- Xùy xùy, ông chủ lớn vậy rồi mà đi ngủ vẫn còn cần bà chủ dỗ à!
Ba phút sau, Giang Cần đưa tiểu phú bà đi tháng máy lên tầng trên cùng. Khi tiểu phú bà đi qua phòng mình, cô ngây ngốc nhìn rồi sau đó le te bám bám Giang Cần, theo tới tận cửa phòng hắn, cuối cùng hùng hổ theo hắn vào trong.
Khi Giang Cần hỏi sao cô lại vào đây, tiểu phú bà lập tức vờ vịt nói không biết. Kết quả hắn cởi tất của cô ra rồi dày vò đôi chân trắng tuyết hồi lâu.
Sáng hôm sau, bầu trời ngoài cửa âm u xám xịt, chẳng bao lâu đã tí tách những hạt mưa phùn.
Phùng Nam Thư bò dậy khỏi giường, vẻ mặt đờ đẫn ngồi cuối giường nhìn Giang Cần thực hiện thủ tục kiểm tra lần cuối trước khi trả phòng, ánh mắt dán vào hắn đang lượn qua lượn lại.
Đợi tới khi tiếng Giang Cần gọi cô dậy vang lên, tiểu phú bà mới bừng tỉnh khỏi trạng thái đờ đẫn đáng yêu, sau đó thay bộ đồ ngủ đổi thành bộ quần áo khác, nhưng cô không hề cài khuy hay buộc dây giày mà lon ton chạy qua phòng khách, dang tay ra nhờ Giang Cần giúp.
- Ca ca, cài khuy áo.
- Buổi sáng hỏa khí vượng, không được gọi ca ca.
Phùng Nam Thư mù mờ ồ một tiếng, im lặng nhìn Giang Cần cài khuy buộc dây giày cho mình, tiếp đó hai người kéo hành lý bước ra cửa. Sau khi mọi người đã tập trung ở đại sảnh và điểm danh đầy đủ, nhóm 15 người đáp chuyến bay đi tới Quảng Đông.
Trong một tuần tiếp đó, đám người 208 rời xa cuộc sống xa hoa phung phí mà bắt đầu trở lại nhịp sống bận rộn.
Con người và văn hóa của Quảng Đông rất khác so với phương bắc, thậm chí còn chẳng có điểm chung nào, ví dụ rõ ràng nhất là rất nhiều người không hề biết nói tiếng phổ thông, mà những thứ phổ biến nơi đó cũng rất khác biệt.
Sau khi đã check-in khách sạn ở Quảng Đông, Giang Cần đưa mọi người tới dạo quanh khu thương mại gần đó, phát hiện có rất nhiều mặt hàng phổ biến ở nơi khác nhưng lại không bán được ở thành phố này.
Tương tự cũng có rất nhiều món đồ bọn họ chưa từng thấy bao giờ lại bán rất chạy ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận