Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 345: Chân heo

“Cuối cùng Multi-group cũng đến Đại học Khoa học Kỹ thuật rồi hả?”
“Mau online đi, tôi thề, sau này tôi sẽ không bước ra khỏi ký túc xá một bước trừ khi hôm đó có tiết học, cái thời tiết quái quỷ này quá lạnh!”
“Tôi cảm thấy có người luôn nhăm nhe ví mình như hổ rình mồi, là ảo giác ư?”
“Vừa mới lấy được phí sinh hoạt mà sao tôi lại cảm thấy chúng nó sắp bỏ tôi mà đi vậy?”
Lễ Giáng Sinh năm nay cực kỳ gần tết Nguyên Đán, hai ngày lễ chỉ cách nhau có sáu ngày, mà trong sáu ngày này đoàn đội của Đại học Khoa học Kỹ thuật đã tập trung dùng 200% công lực để chuẩn bị cho việc Multi-group lên sóng.
Lai Tồn Khánh phụ trách việc tạo tiếng vang trước trên mạng, đại loại như ngày đầu tiên giảm giá 20% tất cả các sản phẩm, rồi đẩy mạnh tiêu thụ cho trung tâm thương mại Vạn Chúng vào những ngày tết Nguyên Đán, hết thảy đều sao chép lại quá trình từ Lâm Đại, vừa mở màn đã đánh sâu vào người tiêu dùng.
Đinh Xảo Na phụ trách việc tuyển người làm những việc offline, trong một tuần ngắn ngủi phải tìm được shipper là sinh viên muốn đi làm thêm, đồng thời còn huấn luyện cho các dì ở ký túc xá.
Dù là đã từng có kinh nghiệm ở Lâm Đại thì thành quả đạt được trong thời gian ngắn này cũng đủ để chứng minh sự nỗ lực của bọn họ.
- Làm không tệ, gần đây mọi người vất vả rồi.
Giang Cần nghe hai người báo cáo xong thì gật đầu, đưa ra câu khẳng định chắc chắn.
- Không vất vả đâu ông chủ, giờ tiền lương của chúng tôi đã gần bằng những người đi làm full time rồi, nếu không làm tốt thì chính chúng tôi cũng thấy chột dạ.
Lai Tồn Khánh nói ra câu này không phải để nịnh hót mà thật sự nghĩ như vậy.
Y là sinh viên nghèo khó thực sự, quê y là vùng núi nghèo có tiếng, nhà y còn có tận bốn anh chị em, chỉ học phí thôi cũng đã khó tích đủ rồi chứ nói gì với phí sinh hoạt.
Có lẽ đối với Giang Cần, vừa học vừa làm chỉ là công cụ, nhưng đối với những người như bọn họ lại có ý nghĩa phi phàm.
- Lúc này mới chỉ là khởi đầu, tương lai vẫn cần chúng ta cố gắng cùng đi.
Giang Cần nói xong thì nhìn về cô gái có đôi mắt to tròn bên cạnh:
- Xảo Na, có phải trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi không? Sao tôi cứ thấy cô quen quen thế nào ấy nhỉ?
Đinh Xảo Na kinh ngạc:
- Trí nhớ ông chủ tốt thật, đúng là chúng ta đã từng gặp nhau rồi.
- Gặp lúc nào vậy?
- Trong cuộc thi hoa khôi ở Đại học Khoa học Kỹ thuật, tôi là người đứng thứ tư, hôm trao giải có được gặp ông chủ một lần, sau đó thì tôi tham gia vào đội của chúng ta.
Đinh Xảo Na là sinh viên năm hai, cũng là người đứng thứ tư trong cuộc thi hoa khôi của Đại học Khoa học Kỹ thuật, thuộc kiểu nhân viên tham gia sau khi đội thành lập, mà người phỏng vấn và duyệt cho cô vào còn là Ngụy Lan Lan.
Khi đó Giang Cần đang theo dõi dự án bên Lâm Đại nên hai người chưa từng gặp nhau một lần nào cả.
Nhưng nghe nói có hoa khôi làm thêm ở đội mình, lại còn leo lên chức phó quản lý từng chút một vẫn khiến Giang Cần kinh ngạc.
Này mới đúng chứ!
Không phải tất cả người đẹp đều tình nguyện chỉ làm bình hoa, vẫn có người vừa đẹp vừa vô cùng cố gắng.
Ví dụ như bản thân cũng bỏ xó cái nhan sắc kia qua một bên, cố chấp dùng tài hoa đánh ra một khoảng trời, để xem còn ai dám nói Giang Cần đây đẹp trai như vậy rồi thì cần gì phải cố gắng nữa!
- Tôi hơi đói bụng, đang định mua gì đó ăn trên đường đi, hai người có đề cử gì không?
Giang Cần xoa xoa bụng, cảm giác chả có gì ở trỏng cả.
Đinh Xảo Na nghe xong thì suy nghĩ một lúc:
- Hôm qua ở phố đi bộ, tôi có ăn mì chân heo cực ngon, ông chủ muốn ăn thử không?
- Chân heo à?
Giang Cần híp mắt tự hỏi một chút rồi mỉm cười lắc đầu:
- Không ăn chân heo, tôi đã ăn được chân heo ngon nhất thế giới trong đêm Giáng sinh rồi.
- Làm gì có chuyện đó, chân heo ở phố đi bộ gần Đại học Khoa học Kỹ thuật có tiếng lắm đó.
Đinh Xảo Na không tin.
- Đổi món khác đi.
- Thế ông chủ đang muốn ăn gì nào?
- Tôi nghe nói có một người đàn ông béo ở phố đi bộ cực tàn nhẫn, chuyên giết thỏ nướng cơ mà nướng thơm lắm, đi, chúng ta đi cứu một con đi!
Giang Cần búng tay một cái rồi dẫn hai người đi phố đi bộ, sau đó mua một con thỏ nướng cay, mặt ngoài của thỏ được nướng giòn rụm vàng óng ả nhưng thịt bên trong không bị dai, cắn một miếng có thể cảm nhận được độ dày và đàn hồi của thịt bên trong, lại còn có nước luộc đậm vị vô cùng ngon miệng.
Xem ra khẩu vị của Tô Nại quả thật là tốt, khó trách hôm đó còn nói mấy câu liên quan tới thỏ, cũng chỉ có người có tấm lòng bồ tát như mình vốn đã từ bỏ rồi mà còn vòng về để cứu một con thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận