Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 650: Trang phục chiến đấu của Phùng Nam Thư (2)

Lộ Phi Vũ nhận được mệnh lệnh, quay người chạy sang phòng 207 bên cạnh, nhưng rõ ràng lời khuyên của y không có chút tác dụng nào, bọn họ vẫn tiếp tục cãi lộn.
Giang Cần bảo Lô Tuyết Mai đóng cửa vào, tiếp tục nghiên cứu chuyện tuyên truyền.
Nếu không có ý tưởng quảng bá hay thì dù đặc điểm có bắt mắt đến đâu cũng vô dụng, nên những chuyện lục đục như vậy không đáng để Giang Cần lãng phí thời gian.
Tuy nhiên, ngay khi ba người họ đã quyết định chọn phong cách chụp ảnh quảng cáo xong rồi, tiếng cãi vã ở phòng 207 đột nhiên im bặt, hơn nữa bọn họ cũng ngừng bàn luận khiến toàn bộ căn cứ khởi nghiệp im lặng đến dọa người.
Cảm giác này rất quen thuộc, giống như mọi người đang trò chuyện sôi nổi trước giờ học khi còn ở cấp ba, sẽ có một khoảnh khắc đột nhiên xuất hiện như vậy, tất cả mọi người đều im lặng, nhưng thầy giáo không đến, thường được gọi là khoảnh khắc thiên thần đi ngang qua.
Có lẽ là cãi nhau mệt rồi nên Giang Cần cũng không coi đó là chuyện quan trọng, hắn tiếp tục thảo luận về ý tưởng thiết kế và hoàn thiện sản phẩm.
Nửa giờ sau, cuộc thảo luận kết thúc, Giang Cần vươn người một cái, tò mò đi thăm thú vùng đất tĩnh lặng - phòng 207.
Hắn vốn tưởng rằng bầu không khí ở 207 sẽ rất ngưng trọng, không nói đến chuyện đình công. Vừa rồi cãi nhau thành bộ dạng kia, nhất định sẽ có rất nhiều người không hợp tác, nhưng không ngờ những người trong phòng lại rất hài hòa, bảo làm động tác nào thì lập tức làm động tác đó.
Nhất là Sở Ti Kỳ, dáng vẻ vênh váo tự đắc tiêu tan không chút dấu vết, cô trầm tĩnh như chim cút mặc cho người khác định đoạt.
Ngay cả Thôi Nghiên thường xuyên liếc mắt đưa tình với hắn, lúc này cũng thay đổi thái độ bình thường, giống như không hề nhìn thấy hắn.
Giang Cần hơi sửng sốt, nhìn xung quanh và đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi ở góc đông nam.
Cô mặc một chiếc váy đen dài, đeo thắt lưng màu đỏ, tóc dài đến thắt lưng, vừa lạnh lùng vừa đáng yêu, đôi mắt ngập nước lại trong veo, lông mi thon dài vểnh lên, mắt không chớp chăm chú nhìn buổi chụp hình, ngũ quan tuyệt mỹ khiến người ta phải tự ti mặc cảm.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Giang Cần tự hỏi có phải hắn đang hưng phấn khi nhìn thấy Phùng Nam Thư trong trang phục chiến đấu hay không.
Hắn quay đầu lại nhìn những hoa khôi trường kia, phát hiện dưới ánh nhìn chăm chú của tiểu phú bà, các hoa khôi trường không dám làm loạn chút nào, sắp xếp thế nào thì tiếp nhận cái đó, chỉ là vẻ mặt bọn họ có chút thận trọng, luôn có cảm giác như sắp bị khí thế gào thét áp đảo.
Đây chính là dáng vẻ của nữ sinh, khi ngoại hình giống nhau thì sẽ không ai phục ai, nhưng khi ngoại hình có sự chênh lệch cao thì bọn họ sẽ cảm thấy tự ti.
Dưới sự áp đảo về ngoại hình này, cuộc chiến giữa bọn họ dường như đặc biệt vô nghĩa.
Liễu Y Y đột nhiên tháo bỏ khúc mắc kéo dài hơn một năm, bắt đầu hiểu được tại sao mình lại được 208 tuyên truyền là thanh tú.
- Sao cậu lại đến đây?
- Mỗi ngày chú Cung đều hô hào muốn đến, mỗi lần nghĩ đến là muốn khóc, nhưng mình cái gì cũng không biết. - Vẻ mặt Phùng Nam Thư ngây ngốc.
Trong lòng Giang Cần tự nói cậu cứ khoác lác đi, nghĩ hắn là đồ ngốc sao… Làm gì có tài xế nào muốn đi chỗ nào đó mà còn đòi đại tiểu thư đi cùng:
- Ăn cơm chưa?
- Đã ăn sủi cảo và đậu phộng giấm chua.
Cùng lúc đó, Lộ Phi Vũ đứng ở phía sau bên phải kiễng chân lên, nhấc mép quần lên và lặng lẽ bước ra khỏi 207.
Mẹ kiếp, y chỉ vừa nhắn một câu vào trong nhóm [ông chủ suốt ngày xem hoa khôi trường chụp ảnh ở 207, đúng là không biết xấu hổ], sau đó bà chủ lập tức giết tới, mặc dù EQ của y có hơi thấp nhưng y vẫn cảm giác được nguy hiểm, cho nên phải nhanh chóng chạy trốn.
Buổi chụp hình được tiếp tục, quá trình tiếp theo cực kỳ thuận lợi, lúc này không còn ai tranh giành về thứ tự ưu tiên nữa, cũng không có ai âm thầm kèn cựa phân cao thấp với nhau.
Đương nhiên, khi mà đột nhiên xuất hiện một người có ngoại hình đỉnh cao, thì rất nhiều người đẹp trong trường cũng tò mò và muốn đến kết bạn. Đặc biệt là sau khi biết rằng cô cũng là sinh viên của Đại học Lâm Xuyên, mà đệ nhất hoa khôi trường của Lâm Đại lại là Sở Ti Kỳ, bọn họ cảm thấy chuyện này càng thú vị hơn.
Tiểu phú bà không quá giỏi giao tiếp, cô chỉ có thể nói một câu, cô cũng chỉ là một Phùng Nam Thư bình thường không có gì lạ mà thôi, lạnh lùng giống như ánh trăng mùa đông.
Đồng thời, các bạn nam đến giúp các hoa khôi trường chụp ảnh cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm qua bọn họ vẫn còn lo lắng, ngôi sao học tập đầu tiên của Lâm Đại kiêm doanh nhân trẻ của Lâm Xuyên khí thế bức người kia, liệu có vừa ý bạn gái của mình hay không?
Nhưng lần này bọn họ không cần phải lo lắng nữa, anh chàng bức người kia hẳn là không vừa ý bạn gái của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận