Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 125: Qua đây đi (1)

Sau khi ăn cơm xong, người phải đi học thì đi học, người không phải đi học thì đều mang theo máy tính chuẩn bị khởi công.
Mà lúc này Ngụy Lan Lan và Đàm Thanh của tổ ngoài biên chế cũng chạy tới, còn mang theo một tin tốt.
Lớp bồi dưỡng thi IELTS trong trường hy vọng có thể được quảng cáo trên trang web, hơn nữa còn đưa cho chúng ta một khoản tiền hơn hai nghìn tệ làm tiền đặt cọc.
Theo như ông chủ của lớp bồi dưỡng nói, mỗi năm bọn họ đều đầu tư cho việc quảng cáo trên diễn đàn, nhưng thu được hiệu quả rất ít, năm nay vốn không định đầu tư nữa, nhưng sau khi nhìn thấy Zhihu lại không nhịn được mà thay đổi chủ ý.
Dù sao cũng đã làm dự toán phí quảng cáo rồi, thử một con đường khác không phải là không thể.
Người đã từng đăng quảng cáo trên diễn đàn cũ, chắc chắn họ sẽ chấp nhận diễn đàn mới có số lượng người dùng lớn hơn, đây là điều khỏi phải bàn cãi.
Nhưng nói sao thì diễn đàn cũ là do nhà trường quản lý, với những nhân tài mới nổi, lúc mới khởi nghiệp cố đấm ăn xôi trực tiếp cướp khách hàng không phải là một sự lựa chọn sáng suốt, nhưng bên book quảng cáo cũng có ý tưởng riêng của họ, tiền đưa đến tận cửa thì không có lý do gì để trả về.
Hai ngàn tệ mặc dù không nhiều, nhưng ít nhất nó là khoản tiền đầu tiên nhận được từ khi làm trang web.
Giang Cần suy xét một hồi, quyết định sẽ đặt một máy lọc nước, và mua thêm một chiếc quạt điện, tiền còn thừa lại để làm kinh phí hoạt động.
Điều hòa thì bỏ đi.
Sắp hết mùa hè rồi, mua điều hỏa chỉ tổ lãng phí.
Hơn nữa lắp điều hòa thì phải khoan tường, chỉ xin phép nhà trường thôi cũng phải chờ rất lâu.
Giang Cần rút ra hai tờ tiền, đưa cho Ngụy Lan Lan và Đàm Thanh.
Hai người này là Giang Cần mượn tạm từ bên Câu lạc bộ Part-time, không tính là nhân viên trong nhóm, nên họ không nhận lương chỉ nhận phần trăm.
Giang Cần cố ý làm như vậy.
Bởi vì những người marketing tiếp thị đều cần động lực, đưa tiền lương cho họ chắc chắn không được việc, trích phần trăm càng dễ tạo động lực làm việc cho họ hơn, chung quy trong công việc có động lực sẽ khiến con người ta hăng hái hơn mà.
Chớp mắt, thời gian đã là buổi chiều.
Người của hai đội đã tập hợp đủ ở phòng 208 rồi, một nửa ngồi viết nội dung, một nửa thì ngồi làm hệ thống bỏ phiếu, tiếng gõ bàn phím lạch cạch không ngừng vang bên tai.
Thời gian này, Tào Hinh Nguyệt cũng có tới xem thử, nhìn khắp phòng người nào cũng đang ngồi gõ gõ, ánh mắt hơi kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ chìa khóa mới đưa ban trưa mà? Quét dọn rồi thì không nói, thế mà đã dùng rồi, năng suất làm việc quá cao rồi.
- Học đệ, cậu làm thật đấy à? Mới có một buổi chiều thôi mà các cậu đã bắt đầu công việc rồi?
- Không tích cực kiếm tiền, não chắc có vấn đề. Học tỷ, hay thôi đừng yêu đương nữa, đến chỗ tôi làm thêm?
Tào Hinh Nguyệt nhếch môi:
- Chính là không tin cậu có thể kiếm ra tiền.
- Tỉ lệ tôi kiếm được tiền khéo còn cao hơn tỉ lệ yêu nhau từ lúc đi học đến lúc cưới được nhau đấy. - Giang Cần kéo ghế cho Tào Hinh Nguyệt:
- Ngồi đây một lúc không? Cảm nhận một chút tinh thần hăng hái của đội ngũ chúng tôi.
- Thôi đi thôi đi, tôi không ngồi đâu, chỉ là đến chào một câu, thuận tiện xem xem ở đây các cậu còn cần gì không thôi.
Mắt Giang Cần sáng lên:
- Có bảng đen không, máy in, hai chiếc máy tính cũng được, lắp một cái điều hòa đi.
- Học đệ, cậu thật sự được voi đòi tiên đấy à? Hay là cậu bán tôi đi luôn đi, bảng đen và máy in tôi có thể xin cho cậu, còn điều hòa và máy tính thì thôi cậu đừng nghĩ đến nó nữa.
Tào Hinh Nguyệt nói xong bèn rời đi, nhưng cô nàng vẫn không ưng dự án này của Giang Cần cho lắm.
Hiện nay, thứ gọi là internet đối với Tào Hinh Dư mà nói khá là viển vông, so với nó mà nói, cô nàng vẫn cảm thấy những dự án như tiệm trà sữa, siêu thị có khả năng kiếm ra tiền hơn.
Mãi đến lúc hoàng hôn, mọi người ở phòng 208 mới lần lượt kéo nhau đi căng tin ăn cơm, Giang Cần cũng về trước, đưa lại chìa khóa cho Tô Nại.
- Không cho phép xem mấy thứ linh tinh ở nơi linh thiêng như phòng làm việc.
- Tôi có đâu!
Tô Nại tức đến gõ bàn phím mạnh như tiếng súng vang.
Hoàng hôn buông xuống, Giang Cần bước trên con đường học viên số hai, đang hưởng thụ cảm giác mát mẻ khi được gió đêm phất ngang qua mặt, điện thoại trong túi áo bỗng kêu lên vài tiếng tít tít, avatar mèo Felis đang nhấp nháy trên màn hình.
“Giang Cần, lại đây gặp mình.”
“Câu vừa nãy là do Cao Văn Tuệ gửi đó.”
“Dưới tầng bọn mình có một con mèo biết lộn nhào ra phía sau.”
Giang Cần: “Thần kỳ vậy? Vậy tôi nhất định phải đến xem thử, xem xong rồi đưa cậu đi căng tin ăn cơm”.
“Được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận