Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 296: Không thể bị sa vào nữa (2)

- Tào học tỷ, Hồng Nhan, Đường Lâm, mọi người cũng cùng đi chứ?
- Hả? Chúng tôi cũng có thể đi sao? - Hai mắt Đường Lâm không khỏi sáng lên.
Giang Cần rất tự nhiên gật đầu:
- Tất cả mọi người đều đang cố gắng vì cùng một dự án, nào có chuyện bọn họ đi ăn mà mọi người không thể, mau đi đi, ăn nhiều một chút.
Sau khi Tào Hinh Nguyệt nghe xong thì giơ ngón tay cái lên:
- Học đệ được lắm, tôi tới đây lâu như vậy, cuối cùng nghe được một câu tiếng người. vậy tôi cũng sẽ không khách sáo nữa, đến lúc đó đừng ghét bỏ tôi ăn được nhiều là được.
- Chị không cần khách sáo, cứ ăn uống thoải mái đi, tốt nhất là ăn đến béo lên, bị bạn trai vứt bỏ, sau đó chuyên tâm đến chỗ tôi làm việc.
- Phi, bớt miệng quạ đen đi, tình cảm của chúng tôi rất tốt đó!
Tào Hinh Nguyệt mỉm cười thay áo khoác, dẫn Hồng Nhan và Đường Lâm rời khỏi văn phòng.
Vào lúc này, Đường Lâm lại cảm nhận được sức hấp dẫn vô hạn từ trên người Giang Cần, nó đang lập loè tỏa sáng trong đêm tuyết lạnh giá này.
Mọi người đi ăn đi nhé, tôi đã đặt bàn rồi.
Khá lắm, nghe giống như là lời mà tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết sẽ nói, anh chàng đẹp trai chết tiệt này, thảo nào lại được nhiều hoa khôi học đường thầm thích như vậy.
Vẻ ngoài trẻ trung nhưng lại có khí chất của người trưởng thành, không quan tâm hơn thua, là một người điềm tĩnh, quả thực muốn mạng người ta mà.
Đường Lâm cảm thấy ngay cả người như mình cũng không nhịn được rung động với kiểu con trai này.
Không, không phải con trai, người ta chỉ đơn giản là một nam thần mà thôi!
Nhưng mà cô cũng hiểu rõ, giá trị nhan sắc của mình không đủ, muốn thích kiểu đàn ông có hiệu ứng nam thần này thì hẳn là không cơ hội, nhưng khuê mật của cô thì vẫn có khả năng chứ nhỉ!
Đường Lâm nghĩ tới đây, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng.
Chà, mặc dù khả năng không lớn, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội.
- Hồng Nhan, cậu có định tiếp tục theo đuổi Giang Cần không? Mình ủng hộ cậu! - Đường Lâm bỗng nhiên thốt ra một câu.
Sau khi nghe cô nói xong, bước chân Hồng Nhan lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống trước ngưỡng cửa:
- Cậu nói nhăng nói cuội cái gì đấy, không phải mình đã nói là không đề cập tới chuyện này nữa rồi sao?
Tào Hinh Nguyệt hơi ngạc nhiên quay đầu lại, cô chưa trải qua trận chiến hành lang lần trước nên đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả:
- Nhan Nhan, em theo đuổi Giang Cần à? Sao chị lại không biết?
- Ừm, xem như đã từng theo đuổi...
- Hả, chị chưa từng nghe nói có chuyện này.
- Không phải chuyện gần đây, là chuyện lúc trước rồi, đại khái là khi vừa khai giảng.
Hồng Nhan thản nhiên thừa nhận.
Tào Hinh Nguyệt không nhịn được trợn to mắt:
- Vậy bây giờ thì sao?
- Có một ngọn núi lớn không thể vượt qua, mà em lại nghe nói, ngay cả ngọn núi lớn kia cũng không đè sập được Giang Cần.
Hồng Nhan quấn chặt áo lông hơn một chút, nhìn ánh đèn đường mờ mờ trong đêm lạnh giá, tâm trạng không khỏi có chút buồn vô cớ.
Cô vẫn cho là chuyện hắn nói mình không thích yêu đương là một trò đùa, đã vào đại học rồi, ai lại không muốn yêu đương ngọt ngào cơ chứ?
Mãi đến về sau, khi biết chuyện xảy ra giữa Giang Cần và Sở Ti Kỳ cô mới hiểu, hoá ra là hắn thật sự không tin tình yêu.
Nói mà không có bằng chứng cũng vô dụng đúng không?
Nhưng cô thật sự đã nhìn rõ hành động khiến người ngạt thở kia của Sở Ti Kỳ, cũng hiểu được ngọn nguồn đau khổ ở trong lòng Giang Cần là ở đâu.
Đối với hắn mà nói, yêu đương là một chuyện lãng phí thời gian.
Nếu không, chỉ bằng khuôn mặt và dáng người như thế của Phùng tỷ, đã hút hồn Giang Cần từ lâu rồi.
Cho nên, với những chuyện có xác suất thành công cực thấp giống như vậy, thì dứt khoát đừng làm, miễn cho lún vào quá sâu, cuối cùng lại đổi lấy một kết cục tồi tệ.
- Núi lớn thì sao nào? Từ nhỏ mình đã nghe chuyện xưa của ngu công rồi!
Đường Lâm đột nhiên có chút không phục.
- Ý cậu là gì?
Trong mắt Hồng Nhan hiện lên vẻ bối rối.
- Không phải trong tiểu thuyết có loại nam chính như vậy sao? Không yêu thiên kim tuyệt mỹ, mà lại thích cô bé lọ lem, huống chi Hồng Nhan à, cậu còn cao hơn mấy đẳng cấp so với cô bé lọ lem đấy!
Đường Lâm nhấn mạnh hai chữ "Đẳng cấp".
- Cậu cũng đã nói đó là tiểu thuyết mà, không phải hiện thực nha.
Hồng Nhan cười nhạt một tiếng, không trả lời thêm.
EQ của cô rất cao, cho nên khi đối mặt với chuyện chưa từng gặp sẽ không hành động theo cảm tính, nói trắng ra chính là rất lý trí.
Lý trí phân tích cho cô biết, mình không có khả năng, không có cơ hội, đừng tiến thêm nữa, chắc chắn sẽ có kết cục tồi tệ rồi gục ngã.
Cho nên, cô bắt đầu học cách áp chế phần tình cảm kia.
Đây chính là chỗ khác biệt giữa cô và Đường Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận