Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 293: Nuôi như bạn gái (2)

Cao Văn Tuệ nguýt hắn một cái, vươn tay nhấc một túi nilon lớn từ bên cạnh chân bàn lên.
- Hôm nay chúng ta sẽ ăn cái này.
Chiếc túi nhựa có kích thước bằng một nửa cái bàn, căng phồng, bên trong chất đầy đủ loại đồ vật xanh xanh đỏ đỏ.
Giang Cần mở túi nhìn thoáng qua, phát hiện bên trong tất cả đều là thực phẩm ăn nhanh, trừ cái đó ra còn có mấy cái bánh gato, thế là trong nháy mắt không còn hứng thú nữa.
- Giữa mùa đông khô chết đi được, tôi tới đây để uống canh, còn đồ ăn vặt thì cậu cứ cầm ăn đi.
Cao Văn Tuệ duỗi ngón tay ra chỉ vào Phùng Nam Thư:
- Những đồ ăn vặt này đều do Phùng Nam Thư mua ở trong Multi-group để hỗ trợ việc làm ăn của cậu, chúng tôi vẫn còn ba túi lớn trong ký túc xá kia kìa, gói này sẽ do cậu giải quyết, bằng không cậu muốn chúng tôi ăn đến đời nào?
Phùng Nam Thư nhìn qua với vẻ mặt lạnh lùng:
- Giang Cần, ăn đi.
- Bên trong đồ ăn vặt đều là chất bảo quản, không tốt cho thân thể, mình không ăn, cậu cũng không được ăn.
- Vậy cho ai ăn? - Phùng Nam Thư có chút mờ mịt.
Giang Cần dời ánh mắt về phía Cao Văn Tuệ:
- Bạn học Tiểu Cao bị liên lụy ăn chút đi, lưu giữ thanh xuân, qua mấy ngàn năm vẫn sinh động như thật, khi đào ra vẫn tươi như khi còn sống.
Cao Văn Tuệ cười ha ha:
- Mơ tưởng, buổi trưa hôm nay ba người chúng ta nhất định phải giải quyết hết cái túi này, ai cũng không được chạy!
- Vẫn nên tặng cho người khác đi.
Giang Cần nhẹ nhàng nói một câu.
- Không được đâu, đều là đồ mua bằng vàng ròng bạc trắng, tặng cho người ta thì cũng quá thua lỗ rồi, trong nhà có tiền cũng không thể hoang phí như thế được!
Cao Văn Tuệ thật tâm thật lòng coi Phùng Nam Thư là khuê mật, cho nên không nỡ để cho cô phải chịu thiệt thòi.
Ngoài những chị em tốt trong ký túc xá có thể ăn thứ này, sau khi ăn xong có thể nhớ chỗ tốt của Phùng Nam Thư, cũng chỉ có tên chó Giang Cần này có tư cách ăn, dù sao đây là người đàn ông của cô, nhưng để tùy tiện tặng cho người ta, vậy sẽ coi như là bị thua thiệt.
Bởi vì bạn bè không thân quen chưa chắc sẽ nhớ đến ý tốt của cô, nói không chừng ở sau lưng còn cười nhạo cô có tiền không biết tiêu.
- Mùa đông khô như vậy, mà ăn một túi lớn đồ ăn vặt thế này, chắc chắn sẽ nóng người, nói không chừng miệng còn có thể nở mấy cái mụn, không đáng đâu.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Giang Cần suy nghĩ một chút, đưa tay đập xẹp cái túi một chút, sau đó mở miệng:
- Cứ để đó đi, lát nữa tôi sẽ cầm đến 208, nói là bà chủ phát phúc lợi.
Sau khi Cao Văn Tuệ nghe xong thì hai mắt tỏa sáng:
- Như vậy cũng có thể nha, còn có thể kiếm một cái nhân tình cho Phùng Nam Thư, hay là tôi về ký túc xá lấy thêm một túi nữa?
- Cơm nước xong xuôi rồi nói sau, chạy tới chạy lui mệt lắm.
Giang Cần đứng dậy đi đến bên cửa sổ gọi ba bát canh vịt già tươi ngon êm dịu, lại xin một giỏ bánh dầu mới nướng, da vừa vàng vừa giòn, lớp dầu tỏa sáng dưới ánh sáng, không ngừng gợi lên sự thèm ăn của mọi người.
Cao Văn Tuệ nhìn hắn đi xa, quay đầu tiến đến trước mặt Phùng Nam Thư:
- Mặc dù ở trong miệng Giang Cần luôn nói hai người chỉ có quan hệ bạn bè, nhưng trong lòng nhất định đã coi cậu như bạn gái mà nuôi rồi.
Trời đông giá rét dễ mệt, Phùng Nam Thư vốn đã có chút mơ hồ, nghe cô nói như thế trong nháy mắt tỉnh táo ngay lập tức.
- Cậu nghĩ xem, 208 là tâm huyết của cậu ta, nhưng cậu ta vẫn luôn hi vọng nhân viên 208 có thể nhớ chỗ tốt của cậu, thật lòng để bọn họ coi cậu trở thành bà chủ, hành động như vậy quá rõ ràng rồi.
Khuôn mặt Cao Văn Tuệ lúc này giống như một bà lão đang ngồi xổm ở cửa thôn trong dịp năm mới, nói nhà này thế nọ, nhà kia thế khác, cái miệng nhỏ mấp máy không ngừng, như thể sắp thi tốt nghiệp đại học vậy.
- Thế nhưng Giang Cần nói, kết cục của làm người yêu sẽ là cả đời không qua lại với nhau.
Cao Văn Tuệ vừa nghe đã giận:
- Cậu đừng nghe cậu ta cả ngày nói bậy, mặc dù yêu đương ở đại học hư ảo, nhưng cuối cùng có không ít cặp đã tu thành chính quả mà.
Phùng Nam Thư dùng bàn tay nhỏ bé nắm lấy mép bàn, nghiêng mặt nhìn cô ấy rồi nói:
- Văn Tuệ, rốt cuộc thích là cái gì?
- Cái này, mình… mình cũng không nói rõ được.
Cao Văn Tuệ máy bay chiến đấu trong số các chuyên gia ship CP, nhưng trong thực tế thì cô chưa từng yêu đương lần nào. Đừng thấy tiểu phú bà mơ hồ, thật ra đầu óc của cô còn trống rỗng hơn cả tiểu phú bà, muốn cô giải thích hàm nghĩa cụ thể của những từ ngữ này, cô có lục hết chữ trong đầu cũng không giải thích nổi.
Muốn dạy, nhưng lại sợ dạy sai, nhỡ đâu cô dạy sai, Phùng Nam Thư lại càng mơ hồ thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận