Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 549: Sao cậu lại ngủ ở phòng mình? (1)

Ngoài ra, có vẻ như một số phương tiện truyền thông có thính giác rất nhạy bén đã ngửi thấy mùi, thông qua tin tức từ bên Công thương, bọn họ đã liên hệ với 208, muốn phỏng vấn Giang Cần.
- Theo kế hoạch đã định, Đại học Bách khoa đẩy mạnh về phía Tây, hội tụ với nhóm thứ ba của bộ phận marketing, Đại học Sư phạm đẩy mạnh về phía Đông, hội tụ với nhóm thứ hai của bộ phận marketing.
- Tô Nại, bên cô trước hết đừng vội làm phương án tổng thể. Chúng ta bắt lấy một trọng điểm, đó là đơn giản hóa quy trình tự tải lên video, trước tiên hãy giải quyết vấn đề này. Nếu cần kinh phí thì hãy tìm Từ Ngọc phê duyệt.
- Văn Hào, tôi đã xem qua kế hoạch của anh rồi, viết rất tốt. Tôi có một đề xuất, anh có thể tận dụng những hoa khôi trường mà chúng ta đã chọn ra, đào tạo thành những blogger chủ lực, ví dụ như Trương Tử Huyên có bộ ngực rộng lớn ấy?
- Chương trình dân sinh của đài truyền hình Lâm Xuyên muốn phỏng vấn tôi? Chưa gì đã đẹp trai khắp ti vi, không tốt lắm đâu?
Trước khi nghe điện thoại, Giang Cần đang đánh bài với bạn cùng lớp, bên cạnh còn có người xem ti vi, khoác lác, chơi Truth or dare, cả phòng náo nhiệt phi phàm.
Nhưng mỗi khi có điện thoại gọi tới, tất cả mọi người không thể không im lặng, ti vi cũng bị tắt tiếng.
- Thuần Thuần, cậu khát nước không, uống nước lọc hay coca? - Trang Thần bưng một ly nước và một chai coca tới.
Giản Thuần lập tức giơ ngón tay lên miệng:
- Suỵt, đừng nói, Giang Cần đang gọi điện thoại.
Thực ra, bọn họ giữ im lặng không phải để cho Giang Cần nghe điện thoại, Giang Cần vì không muốn làm phiền mọi người, nên luôn đi ra ngoài hành lang để nghe.
Còn lý do bọn họ không nói chuyện, tắt âm, lén mở cửa phòng, chỉ đơn giản là vì bọn họ tò mò về nội dung điện thoại của Giang Cần, cũng tò mò tình trạng công việc thường ngày của ông chủ Multi-group.
Nhất là các nữ sinh ở đây, ai mà chẳng từng đọc vài cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo?
Mấy cú điện thoại này của Giang Cần, giọng điệu ra lệnh như là phóng bom hạt nhân làm pháo hoa chúc mừng sinh nhật bạn gái, thực sự đáp ứng tất cả những tưởng tượng về tổng tài bá đạo của các cô.
Nhất là cú điện thoại cuối cùng kia, nói là đài truyền hình muốn phỏng vấn hắn, mùi vị Mary Sue thực sự là ngập đầu.
- Mẹ nó, quá trang bức, tôi chịu không nổi!
Trương Quảng Húc mắng lớn, lôi ra hai tờ giấy ăn nhét vào lỗ tai.
Nghe được câu này, Trang Thần nhịn không được mà nhìn y một cái, cũng yên lặng cắn cắn hàm răng.
Y cảm giác đến Lâm Xuyên học có lẽ là quyết định sai lầm nhất trong đời mình, bạn gặp được một người luôn đè đầu cưỡi cổ mình, ngày nào cũng bị hắn ngạo mạn trang bức, bị bức sinh lòng tự tử cũng có khi.
Điều quan trọng nhất là, người trang bức này còn hút hồn luôn người con gái mà y thích.
- Có gì hay ho đâu, cậu ta gọi điện thoại thì cậu ta gọi, chúng ta chơi bài của chúng ta là được.
Giản Thuần nhịn không được mà mím khóe miệng:
- Một cuộc điện thoại của cậu ta, rất có thể đại diện cho quyết định mấy triệu.
- Quá khoa trương rồi? Còn mấy triệu nữa chứ, cậu ta kiếm được một triệu đã rất tốt rồi. - Trang Thần không phục chút nào.
Giản Thuần lười phản bác, ôm chặt hai chân, và cũng giống như những cô gái khác, đều nhìn hắn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
“Đó là gấu lớn của tôi...”
Phùng Nam Thư nhìn ánh mắt hâm mộ của những cô gái kia, biểu tình càng lúc càng cao lãnh, có cảm giác rất muốn ăn sủi cảo.
Đợi đến 11 giờ tối, mọi người bắt đầu giải tán, bởi vì ngày mai còn phải đi leo núi, quậy quá trễ cũng không tốt.
Giang Cần cũng tắt điện thoại, cảm thấy mình đi nghỉ ngơi, còn phải xử lý công việc qua điện thoại, không có dáng vẻ đi nghỉ dưỡng chút nào.
Nhưng sáng hôm sau, khi mặt trời mọc như bao ngày khác, Giang Cần vẫn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Đầu óc hắn mơ hồ, thầm nghĩ con mẹ nó mình rõ ràng là đã tắt máy rồi mà, sau đó mắt nhắm tay mò về hướng của nguồn âm thanh, uể oải ấn nút nghe.
- Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi hiện không thể kết nối, vui lòng gọi lại sau.
- Giang… Giang Cần?
Giọng nói đầy ngạc nhiên của Cao Văn Tuệ truyền lại từ đầu dây bên kia.
- Ồ, là Tiểu Cao à? Bảy giờ sáng đi gọi điện thoại là sao, tốt nhất là cậu có việc!
Giọng của Cao Văn Tuệ run rẩy:
- Câu này phải là tôi hỏi cậu mới đúng chứ, tôi gọi điện thoại cho Phùng Nam Thư mà!
Giang Cần sửng sốt một chút, quay đầu nhìn sang, phát hiện bên cạnh đang ngủ một thiếu nữ giống như thiên tiên. Cô co ro trong chăn, thở đều đặn, ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu xuống, nhuộm sáng hàng mi mỏng manh của cô, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Tối qua Phùng Nam Thư uống nửa chai bia, sau đó tinh thần không được tốt, còn muốn xem ti vi, bèn nán lại trong phòng của Giang Cần không chịu đi.
Hắn vốn là đang xem ti vi cùng tiểu phú bà, kết quả ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, xem ra, tối qua tiểu phú bà cũng không đi, trực tiếp ngủ ở bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận