Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 220: Tiểu phú bà hồn đâu rồi? (1)

Cảm giác này giống như một tác giả mạng cả ngày ở nhà làm việc không ra ngoài, cuối cùng có một ngày quyết định đi ra ngoài giải sầu, kết quả vừa ra đã bị vài người hàng xóm vây quanh, hỏi y có phải là sugar boy trong truyền thuyết hay không.
Thật sự là xui xẻo, mình rõ ràng là đang kiếm tiền nuôi gia đình!
Mà Phùng Nam Thư, dường như đã bắt được một cái tên mình muốn nghe trong nghị luận của mọi người, vì thế ngẩng đầu cẩn thận nghe chốc lát, bỗng nhiên lại phát hiện cái tên kia không còn, vì thế lại nhu thuận cúi đầu đọc sách.
- Phùng Nam Thư, mình cá là cậu vừa nghĩ đến Giang Cần, một bữa cơm tối, thế nào?!
Cao Văn Tuệ gập sách của tiểu phú bà lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt mỹ kia. Gần đây cô rất thích chơi trò chơi này, bởi vì nam chính không có ở đây, thì dù sao cũng phải tìm thứ khác dập đầu, bằng không làm sao cân đối dinh dưỡng.
- Không, mình đang đọc sách.
Phùng Nam Thư ngoan ngoãn khéo léo, ngồi ngay ngắn, cái miệng nhỏ nhắn màu đỏ anh đào hé ra khép lại, bác bỏ thừa nhận nỗi nhớ của mình.
- Vậy cậu nói cho mình biết, trang cậu vừa xem có nội dung gì. Một đoạn là đủ, nói ra mình liền tin tưởng cậu.
Cao Văn Tuệ nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén dường như có thể nhìn thấu tất cả.
Phùng Nam Thư ngây ngốc trong chốc lát, phát hiện mình không nghĩ ra, vì thế bất mãn kéo sách về, tự mình lật.
Các hành vi Giang Cần của những người tham gia hoạt động Giang Cần đều là những nỗ lực nhằm đạt được lợi ích Giang Cần tối đa với chi phí Giang Cần tối thiểu.
- Chú thích, Giang Cần ở đây nghĩa là kinh tế. Hết giải thích.
Phùng Nam Thư có chút ngốc, trong ánh mắt hiện lên một tia mờ mịt.
Sao trong quyển sách này lại có tên Giang Cần?
- Văn Tuệ, lát nữa mình mời cậu ăn cơm tối.
- Không, cậu không thừa nhận là cậu nhớ cậu ta, thì mình sẽ không ăn bữa tối của cậu cho dù mình có nhảy xuống từ đây.
Giang Cần nghe xong cuộc đối thoại của các cô, không nhịn được vươn tay, vỗ nhẹ lên vai tiểu phú bà.
Phùng Nam Thư mang theo ánh mắt mờ mịt quay đầu lại. Lúc nhìn thấy Giang Cần, cô sững sờ, đôi mắt xinh đẹp chớp nhẹ, sau đó khóe miệng dần dần nhếch lên, ánh mắt trở nên trong trẻo hơn, giống như là trời chợt đổ nắng sau cơn mưa.
- Giang Cần, đi dạo.
- Học xong đi dạo.
Phùng Nam Thư mím môi, trong mắt hiện lên vẻ quật cường:
- Đã rất lâu rồi mình không đi dạo với cậu.
Giang Cần vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, trong ánh mắt hiện lên vẻ ôn nhu mà bản thân không hề phát hiện.
Lúc này Cao Văn Tuệ nằm sấp trên bàn, ánh mắt trống rỗng nhìn bảng đen, muốn tìm biện pháp thăm dò nội tâm tràn ngập nhớ nhung như mưa bão trong lòng Phùng Nam Thư, nhưng khi quay đầu sang thì người đã không còn.
Này?
Cô nhìn xung quanh, bỗng nhiên phát hiện tên cẩu tặc Giang Cần này đã đến.
Phùng Nam Thư không hổ là cô nương ngốc nhà hắn, thấy đèn liền chạy, đi ngồi ở ghế sau cùng hắn.
- Giang Cần, cậu còn biết trở về sao? Cậu có biết mấy ngày nay Phùng Nam Thư đã mất hồn rồi không? - Cao Văn Tuệ thích bênh vực kẻ yếu.
Giang Cần quay đầu nhìn Phùng Nam Thư:
- Tiểu phú bà, hồn của cậu đi đâu rồi?
- Ra ngoài đi dạo. - Phùng Nam Thư nói hươu nói vượn nhưng lại rất nghiêm trang.
- Với ai?
Phùng Nam Thư ngước mắt lên:
- Với một nam sinh trèo cây giống như gấu chó.
- Đúng đúng. Đây mới là điều tôi muốn nhìn thấy, vừa chua vừa ngọt. Ôi, soái ca phía sau kia, tôi đổi vị trí với cậu, tôi cần dập đầu chính diện.
Cao Văn Tuệ hưng phấn không thôi, vỗ bàn đứng lên, đổi chỗ với Tào Quảng Vũ ngồi phía sau Giang Cần.
Lão Tào đến lớp sau Giang Cần, cho nên Giang Cần cũng không biết y ngồi ở phía sau mình.
Mặt khác, Tào Quảng Vũ vốn không muốn đổi chỗ ngồi. Nhưng nghe được hai chữ soái ca lại không cách nào từ chối, chỉ có thể buồn bực không rên một tiếng đi tới. Tay y túm cổ áo, nhìn qua cực kỳ khiêm tốn, tuyệt không có kiêu ngạo như Tào thiếu gia bình thường không có gì lạ.
Giang Cần cảm thấy nghi hoặc với sự im lặng của y, đối với sự khiêm tốn của y lại càng nghi hoặc.
Bị gọi là soái ca cũng bị nghẹn không nói nên lời nào?
Nếu là bình thường, tên này tuyệt đối phải hô to một tiếng, cậu gọi tôi là gì? Tôi không nghe thấy gì cả, gọi lớn tiếng một chút.
- Lão Tào, cậu đến rồi sao không nói với tôi một câu?
- Lão Giang, xin chào.
- Tào Quảng Vũ ứng phó một câu:
- Đã lâu cậu không về ký túc xá, tất cả mọi người đều coi cậu đã chết.
Giang Cần nhổ y một cái, lực chú ý chuyển sang tay của y:
- Cổ cậu bị sao vậy? Che làm gì, bị cương thi gặm?
- Không sao, bị sái cổ thôi. Tôi đã dán thuốc cao rồi.
Giang Cần nửa chữ cũng không tin, dán thuốc cao còn dùng cổ áo che lại, nghĩ tôi là Phùng Nam Thư 8 tuổi à:
- Cho tôi xem, tôi hứa không nói với người ngoài.
- Cậu cam đoan? - Tào Quảng Vũ quay đầu, có chút do dự.
- Cam đoan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận