Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 333: Vậy thì hôn

- Ông chủ, bà chủ ăn được phần thưởng, nên thưởng. - Ngụy Lan Lan nhịn không được thúc giục một tiếng.
- Vậy thì làm theo lời nói trước đó, thưởng cho tiểu phú bà năm trăm tệ!
Giang Cần móc ví tiền ra, rút ra năm tờ tiền mặt, ai ngờ toàn trường đều không đồng ý:
- Ông chủ, tôi nhớ rõ ràng phần thưởng là một nụ hôn mà?
- Có không?
- Tất nhiên, chúng tôi đều nghe thấy, phải không nào?
- Được rồi được rồi, thật sự không có biện pháp với các cô cậu, vậy thì hôn một cái.
Giang Cần giơ tờ tiền lên hôn một cái, rồi đưa cho Phùng Nam Thư, sau đó cầm đũa lên, vẫy tay mời mọi người tiếp tục ăn cơm.
Nhìn thấy cảnh này, toàn trường đều nhịn không được phát ra âm thanh "xàm", trong lòng tự nhủ ông chủ thật không phải là thứ tốt, đã nói là hôn người, kết quả hôn tiền mặt liền lừa gạt qua cửa ải.
Vậy cũng có thể gọi là hôn?
Phi, không biết xấu hổ!
Phùng Nam Thư không biết phần thưởng trong sủi cảo là gì, cô không có kinh nghiệm ăn sủi cảo với một đám người, cho nên có hơi bị phân ly ngoài đám đông, chỉ là có chút tiếc nuối, trong lòng nói như thế nào có độc cũng không lừa gạt hắn, sau đó đưa tay dọc theo bàn, nhét vào trong tay hắn.
Mà ở bàn đối diện, Đường Lâm nhịn không được nhìn thoáng qua Phùng Nam Thư, lại nhìn thoáng qua Giang Cần, bỗng nhiên hiểu rõ những lời trước đó của Hồng Nhan là có ý gì.
Cái gì gọi là núi lớn cũng không đè bẹp Giang Cần?
Cô gái như Phùng Nam Thư, cho hôn còn có thể cứng chết không hôn?
Trời ạ, đây là chuyện mà người thẳng thắn cương nghị như thế nào mới có thể làm được.
Phải biết, vừa rồi cô không tự chủ được mà thử nhập vai Giang Cần, cảm thấy đừng nói là bị người xung quanh ồn ào, cho dù là bị người ngăn cản cũng phải nhào tới gặm một miếng, còn phải hôn đến mặt cô ấy đều là nước miếng.
Khó trách Hồng Nhan cho dù phải áp chế tình cảm trong lòng cũng không muốn bước vào vực sâu.
Người đàn ông này, hắn quả thực có chút đáng sợ!
Đường Lâm cảm thấy không thể hiểu được, lòng đầy nghi ngờ, nhưng rất nhanh, nghi vấn này đã bị chính cô giải khai.
Trong trận đại chiến hành lang đó, người để lại ấn tượng sâu sắc cho Đường Lâm không chỉ là Phùng Nam Thư, còn có người gọi là đệ nhất hoa khôi Sở Ti Kỳ.
Thử liên tưởng đến Sở Ti Kỳ, cái tính tùy hứng, kiêu ngạo và điêu ngoa kia, cô cảm thấy da đầu tê dại, lại cảm thấy có thể hiểu được cảm thụ của Giang Cần.
Dây dưa với cô gái đó trong ba năm, trái tim bị đâm thành bộ dạng gì, phỏng chừng đổ nước lên là có thể làm vòi hoa sen.
- Giang Cần, tôi kính cậu một ly!
Giang Cần không hiểu sao bưng ly rượu lên, chạm vào Đường Lâm một cái, lại nhìn cô một cái, phát hiện trong ánh mắt đối phương hiện lên một tia đồng tình.
Ta con mẹ nó ngày thu hơn vạn, sao vẫn có người thông cảm với chính mình, đùa giỡn gì?
Một lúc lâu sau, 207 tan tiệc.
Giang Cần bảo mọi người nấu số sủi cảo còn lại, mang về ký túc xá cho bạn cùng phòng nếm thử, dù sao hiệu trưởng Trương còn chưa đưa tủ lạnh tới, muốn giữ cũng không giữ được.
Chính hắn cũng xách hai túi, một túi là cho ký túc xá của Phùng Nam Thư, một túi thì chuẩn bị mang về ký túc xá của mình.
- Giang Cần, nắm.
Ra khỏi căn cứ khởi nghiệp, Phùng Nam Thư đón ánh đèn đường đưa tay tới.
- Mình một tay một túi sủi cảo, không có cách nào nắm được.
Giang Cần vẻ mặt vô lại, quơ quơ sủi cảo trong tay.
- Vậy mình giúp cậu cầm một túi sủi cảo, cậu dùng tay kia nắm tay mình.
- Sao cậu lại thích nắm tay như vậy?
- Không biết.
Đôi mắt Phùng Nam Thư sáng ngời, bước chân vui sướng, đi nhanh một chút sẽ bị kéo trở về, đi chậm một chút cũng sẽ bị kéo tới, tự chơi một mình cũng chơi đến quên cả trời đất.
Cô dường như rất thích cảm giác ràng buộc này.
Nhưng trên đường đi này luôn có lúc rời tay, có đôi khi là tiểu phú bà đi quá nhanh, có đôi khi là Giang Cần giở trò xấu cố ý buông tay, cô liền lập tức quay đầu nắm lại.
Giang Cần nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cô, dường như cô không có cảm giác thiếu nữ linh động như bây giờ.
Nếu còn tiếp tục như vậy, thân ngạo cốt này của hắn cuối cùng cũng sẽ không chịu nổi.
Sáng sớm hôm sau, tiết trời sáng sủa ấm áp.
Giang Cần thay quần áo đi ra ngoài, dẫn theo những thành viên cốt cán của 208, Đổng Văn Hào, Tô Nại, Lô Tuyết Mai và Ngụy Lan Lan đến Đại học Khoa học Kỹ thuật Lâm Xuyên.
- Ông chủ, chúng ta đang đi tuyên truyền Multi-group hả?
Giang Cần ừ một tiếng, cũng bổ sung một câu:
- Chỉ đến làm một số công tác chuẩn bị thôi, tuyên truyền chính thức sẽ bắt đầu tiến hành trước và sau Tết Nguyên Đán.
Tô Nại thấy Giang Cần chuyên tâm lái xe thì không quấy rầy nữa, nhưng lại không nhịn nổi mà bắt đầu xì xào bàn tán với Ngụy Lan Lan đang ngồi bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận