Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 307: Hiệu quả trào phúng bùng nổ (1)

Thôi Mẫn bị dọa bĩu môi:
- Tôi cũng không nói là phú nhị đại.
Sau khi Giang Cần nghe xong thì ngẩng đầu lên:
- Hiện tại mua cái xe hơn trăm nghìn mà cũng được xem như là phú nhị đại sao, làm sao ngưỡng cửa này lại thấp như vậy?
- Phì...
- Cậu cười cái gì?
Khúc Nhã Đình nhún nhún vai:
- Không phải cười, vừa rồi có một con côn trùng bay qua trước mặt tôi.
Vừa dứt lời, món ăn cuối cùng trong phòng bao của bọn họ đã được bưng lên, nhưng mà lần này người bưng thức ăn lên không phải là nhân viên phục vụ, mà là ông chủ của Thực Vi Thiên, người đàn ông trung niên bụng phệ có chiếc BMW 5 series.
Khi Giang Cần vừa lên lầu ông đã chú ý tới, nên đặc biệt tới đưa đồ ăn, chỉ là vẻ mặt có chút dương dương đắc ý, có vẻ như sắp không kiềm chế được nữa.
- Giang Cần, cậu đổi xe rồi à? Ha ha!
Sau khi ông dứt lời, trong phòng ăn yên tĩnh trở lại trong nháy mắt.
Giang Cần quay đầu nhìn ông một cái:
- Đổi xe gì? Không hề.
- Tôi tận mắt nhìn thấy cậu đến đây, chiếc Bentley lần trước đâu? Làm sao lại biến thành A6 rồi.
- A, ông vẫn còn để bụng à? Trong nhà của tôi nhiều xe, đổi một cái không được sao?
- Bentley đổi sang Audi, khoảng cách này của cậu có chút lớn đấy. nói cho tôi biết đi, có phải chiếc Bentley lần trước là đồ đi mượn không? - Ông chủ của Thực Vi Thiên nháy mắt ra hiệu, vẻ mặt như đã nhìn thấu chân tướng.
- Tôi có chọn Audi cũng vẫn cùng cấp bậc với BMW của ông, ông có gì mà vui vậy?
- ...
Giang Cần nhếch môi:
- Chiếc kém nhất của tôi chính là A6, cũng đã rất khoa trương có được không, chờ lần sau tôi lái một chiếc Volkswagen cùi bắp đến, ông lại đến chế giễu tôi là nghèo nàn cũng không muộn mà.
Ông chủ của Thực Vi Thiên biến sắc, trong lòng tự nhủ hắn nói cũng có lý, hắn đổi sang chiếc kém nhất cũng đã là A6, mà chiếc ngon nhất của ông ta mới là BMW 5 series, ông chạy tới đây làm cái gì vậy?
Mẹ nó, lần sau không thể xúc động như vậy nữa, chờ hắn đổi sang chiếc nào tàn hơn thì mình lại đến.
Giang Cần quay đầu lại:
- Mấy người mới vừa nói gì vậy? Hóng mát à, định bao giờ đi, tôi chưa từng thử bao giờ, nghe có vẻ thú vị đấy.
Lưu Thiên Qua lặng lẽ đưa tay lên bàn lấy chìa khoá xe nhét vào túi, mấy chữ “Volkswagen cùi bắp” vẫn văng vẳng trong đầu.
Thân thể Tào Quảng Vũ đang run rẩy, cơ mặt cũng sắp không khống chế nổi run lên, nhưng vẫn cố nín nhịn không chịu lộ ra nụ cười phát ra từ nội tâm kia.
Cảm giác này rất đau khổ.
Tựa như là nghịch chuyển chân khí trong tiểu thuyết võ hiệp, không ngừng chảy qua "Kinh mạch" y với sức mạnh huỷ diệt, nhưng lại bị cố ý áp chế lại, kết quả có thể tưởng tượng được.
Nhu cầu muốn cười khiến toàn thân y run rẩy, nhưng vì lịch sự, trên mặt y vẫn giả bộ thành dáng vẻ như không hiểu gì cả.
Đợi đến khi thực sự không thể chịu đựng được nữa, lão Tào bèn đặt hai tay lên mặt bàn, hai chân quấn lấy chân bàn.
Sau đó, bàn ăn bắt đầu run run theo, run đến mức khiến bát đĩa trên bàn lạch cạch rung động.
Phùng Nam Thư rất muốn ăn đậu phộng dấm, kết quả bị y rung bàn gắp mãi không được, chỉ có thể phồng má, lẩm bẩm mà nhìn Giang Cần.
- Cậu ta muốn cười!
- Đồ chó này đang muốn cười!
Khúc Nhã Đình nín thở, cho dù đã thoa kem nền khắp mặt nhưng cũng không che nổi sắc mặt bắt đầu càng ngày càng đen của cô ta.
Lưu Thiên Qua thì có cảm giác như thể mình vừa ăn phải một con ruồi, chìa khóa xe “Volkswagen cùi bắp” kia đang cuồn cuộn nóng lên trong túi y.
Ông chủ của Thực Vi Thiên hoàn toàn thay Giang Cần trang bức mà không hề biết rõ tình huống hiện tại.
Mà Giang Cần cũng hoàn toàn mượn lời của ông ta, thản nhiên chêm thêm một câu "Volkswagen cùi bắp”.
Mọi người đều biết mấy chữ này đang giễu cợt ai, nhưng vì chưa nói rõ ràng nên mọi người còn có thể giả bộ như không hiểu, không biết.
Nhưng nếu như Tào Quảng Vũ bật cười trước mặt mọi người, vậy thì hiệu quả trào phúng lại càng bùng nổ, ngay cả người mặt dày nhất cũng không có mặt mũi ở lại.
- Lão Tào, cậu muốn đi vệ sinh thì mau đi đi, cái bàn này rung quá rồi, con mẹ nó tôi không gắp nổi đồ ăn rồi đây này!
Giang Cần rất khéo léo cho y một cái bậc thang, chỉ ra cửa, bảo y đi ra ngoài giải quyết một chút.
- Anh... Giang... Nói rất đúng.
Tào Quảng Vũ nhếch miệng, ưỡn lồng ngực như sắp nổ của mình rồi mở cửa đi ra ngoài.
Phù...
Thấy thế, Lưu Thiên Qua và Khúc Nhã Đình đều thở phào nhẹ nhõm, nhặt đũa lên định gắp thức ăn, nhưng một giây sau lại nghe được ngoài cửa phát ra một tràng cười trời long đất lở.
Tiếng cười này tương tự như tiếng cá mú lồng tiếng cho Tinh gia, nhưng to hơn và sắc nét hơn!
Sau một phút cười liên tục, người phát ra tiếng cười kia hơi ho khan, ho khan xong lại có chút thở không ra hơi, tiếng thở hổn hển cũng theo đó mà đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận