Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 352: Học tập khiến cho tôi vui vẻ (1)

Thật ra ý tưởng của Giang Cần cũng đơn giản thôi, giờ tuy trang web Multi-group lên như diều gặp gió nhưng vẫn không đủ lợi nhuận, hắn muốn mở rộng phạm vi thị trường, mở rộng ra nhiều lĩnh vực khác nữa.
Hôm đông chí, hắn đã làm một hoạt động marketing thẻ trà sữa với Hỉ Điềm là trung tâm, đã nhận được sự hoan nghênh của rất nhiều người.
Nếu bọn họ có thể bán ra được phiếu trà sữa thì những người mua được phiếu trà sữa sẽ tự tới tiệm tiêu tiền, từ đó hắn cũng có thể hợp tác với các bên khác để bán ra đủ loại phiếu giảm giá.
Nhưng vấn đề là giờ Giang Cần chưa có đủ danh tiếng nên sẽ rất khó để tìm gặp và bàn chuyện hợp tác với những ông chủ lớn ở Lâm Xuyên.
Hắn là gì trong mắt người khác chứ?
Chỉ là một sinh viên cực kỳ bình thường, dù có là ngôi sao học tập thì sao chứ?
Nếu không phải trung tâm thương mại Vạn Chúng coi trọng đối tượng khách hàng là học sinh sinh viên, từ đó biết tới dịch vụ chạy quảng cáo trên diễn đàn Zhihu, thì bây giờ Giang Cần còn không có cơ hội quen biết Hà Ích Quân.
Nhưng hiển nhiên bữa tiệc tết Nguyên Đán của thương hội Lâm Xuyên sẽ là một cơ hội tốt, tới đó làm quen trước đã, lỡ có người muốn thử việc kinh doanh online thì sao.
Có vài cây táo không rào thì sẽ không thể biết cây táo đó có quả hay không, vậy nên chúng ta nên nghĩ cách rào ít nhất là hai cây.
Kinh doanh karaoke, quán bar, khách sạn đều phải vung tiền ra ngoài, vậy tại sao nó không thể ở trong túi hắn một lần.
- Hà tổng.
Nhưng đúng lúc ấy, thư ký của Hà tổng lại hoang mang chạy vào:
- Không hiểu vừa nãy Mạn Kỳ bị sao mà cứ bám riết lấy em đòi em giảng toán cho con bé.
Hà Ích Quân nghe vậy thì hớn hở hẳn:
- Không hổ là con gái tôi, cậu mau đi dạy con bé đi chứ!
- Em… Em chữ thầy trả thầy từ đời nào rồi sếp ơi.
- Không sao không sao, chúng ta vẫn còn một ngôi sao học tập ở đây, không có vấn đề gì làm khó được cậu ấy hết!
Hà Ích Quân ăn nói khí phách, hoàn toàn không màng tới sự chột dạ của Giang Cần, ông dẫn hắn tới phòng bên cạnh muốn hắn giảng toán cho con gái ông.
Khi cầm được đề, Giang Cần đã mỉm cười:
- Ngôi sao học tập không thể ra tay dễ thế được, Mạn Kỳ, em nghĩ kỹ lại xem, anh tin em làm được.
- Cảm ơn anh Giang Cần, em sẽ cố gắng suy nghĩ.
Giang Cần quay qua nhìn Hà Ích Quân, lời lẽ vô cùng chính đáng:
- Muốn bồi dưỡng được ý thức tự học tập của con em thì không thể để con em vừa gặp khó khăn đã đi hỏi người khác ngay được, đến lúc thi thì phải làm sao? Biết đi hỏi ai đây?
Hà Ích Quân giơ ngón cái lên:
- Chuyên nghiệp!
- Được rồi tôi không quấy rầy Hà tổng nữa, có tin gì mới thì ngài gọi điện cho tôi là được.
Giang Cần xoay người đi, nụ cười tắt ngúm, trong lòng loạn như cào cào.
Mẹ nó, còn không làm được toán cấp ba thì ngôi sao học tập cái mẹ gì!
Không được không được, phải ôn tập thôi.
Giang Cần lái thẳng về Lâm Đại rồi gọi Tào Quảng Vũ, Nhâm Tự Cường và Chu Siêu tới khu dạy học, thề sẽ lấy lại những tri thức bản thân đã bỏ lỡ!
Chuyện ôn tập này, thật ra có cái bàn cái ghế là có thể làm, nếu như không cân nhắc vấn đề hiệu suất thì khẳng định ký túc xá chính là sân bãi ôn tập tốt nhất.
Nhưng đối với một số sinh viên có năng lực tự kiềm chế tương đối kém mà nói thì không khí học tập nhóm vẫn rất quan trọng.
Khi một nhóm sinh viên đại học túm tụm trong lớp học mùa đông ấm áp để học, khi tiếng lật sách vang lên bên tai, khi ánh mắt của mọi người tràn đầy sự tập trung và ham học hỏi.
Không có tiếng xì xào bàn tán, không có suy nghĩ lung tung, không có suy nghĩ viển vông, coi như cặn bã học tập cũng có thể nhớ nhiều thêm hai từ đơn.
- Lát nữa ai đi trước là chó, cậu có nghe thấy không?
- Không thành vấn đề, học tập khiến cho tôi vui vẻ.
- Tôi cũng ok, bởi vì tôi đã nói với Đinh Tuyết rồi, đừng có dùng tình yêu trói buộc trái tim yêu quý học tập của tôi.
- Các cậu đều có thể vậy tôi càng không vấn đề, tôi còn không có cả người yêu, không học tập thì tôi biết làm cái gì?
F4 của 302 rất hào hùng, từng bước một bước lên bậc thang của toà giảng đường, và đến tầng 5 của nhà A theo chỉ dẫn.
Trong trường đại học có rất nhiều phòng học, chúng thường chật kín khi kỳ thi đến gần, chen chúc đến nỗi bạn không thể xếp hàng, nhưng bây giờ vẫn còn một tháng trước tuần thi nên không có hiện tượng không thể chiếm chỗ ngồi.
Bốn người bọn họ đi lang thang trái phải, cuối cùng bước vào một phòng tự học chung.
Ở Lâm Đại có rất nhiều người là khách quen của phòng tự học, họ dành nhiều thời gian ở đây còn hơn trong ký túc xá, giống như là làm ổ ở đây vậy.
Có quần áo trên ghế, hộp đựng đồ dùng cá nhân được đặt bên cạnh, cốc nước, hộp ăn trưa, bộ sạc, điện thoại di động, máy tính và đèn bàn nhỏ được đặt trên bàn.
So sánh với những người này, thì bọn Giang Cần có thể coi là đi du lịch nhẹ nhàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận