Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 210: Vừa học vừa làm

- Tào học tỷ, đừng bận rộn yêu đương, cửa sổ 207 của chúng tôi vẫn bị rò gió, phiền chị giải quyết giùm với.
Giang Cần gọi tên Tào Hinh Nguyệt, cất bước vào văn phòng tổng, kết quả liếc mắt một cái liền thấy được cô gái đứng ở bên cửa sổ, vẻ mặt không khỏi hơi sửng sốt, sau đó hắn lui ra nhìn tấm biển trên cửa sổ, lại một lần nữa đi vào.
Hồng Nhan cũng không quá kinh ngạc:
- Giang Cần, đã lâu không gặp.
- Đã lâu không gặp, sao cậu lại ở văn phòng tổng? - Giang Cần cảm thấy kinh ngạc.
- Thầy hướng dẫn của bọn tôi là học sinh của giáo sư Nghiêm. Không phải là nhân thủ ở đây không đủ sao, cho nên thầy hướng dẫn bảo chúng tôi tới hỗ trợ sửa sang lại văn kiện.
Giang Cần nghe xong liền hạ giọng:
- Nhớ đừng tuyên bố với bên ngoài là hỗ trợ, tín chỉ vẫn phải lấy.
- Tôi biết, tín chỉ nhất định phải lấy, tôi cũng không thể chịu thiệt.
Hồng Nhan không nhịn được cười.
- Giáo sư Nghiêm có trong đó không?
- Có.
- Vậy có thời gian nói chuyện sau, chỗ tôi còn có chút việc, tương đối gấp.
Trong lúc đang nói chuyện, Đường Lâm từ văn phòng của giáo sư Nghiêm đi ra:
- Ồ, học trưởng đến rồi à?
- Ừ, làm việc chăm chỉ, đừng mò cá.
Giang Cần dặn dò một câu rồi đi vào văn phòng.
Đường Lâm đưa mắt nhìn hắn vào phòng, lặng lẽ hạ giọng:
- Nhan Nhan, đây là học trưởng mình đụng phải trong toilet, thú vị chứ?
Vẻ mặt Hồng Nhan có chút kinh ngạc:
- Cậu ta nói, cậu ta là học trưởng?
- Không phải, nhưng có thể nộp đơn xin một lớp học ở đây, không thể nào là tân sinh viên năm nhất giống như chúng ta chứ?
- Lâm Lâm, mình đã nói cậu nên thường xuyên nhỏ mắt đi, cậu ta chính là sinh viên năm nhất.
Đường Lâm có chút kinh ngạc, nháy mắt mấy cái:
- Hai người biết nhau à?
- Ừ, có quen. - Công việc trong tay Hồng Nhan vẫn chưa dừng lại.
- Không phải lại là người theo đuổi trước kia chứ, trời ạ, tuần này mình đã gặp qua mấy người rồi, thật sự là chỗ này hạn hán, chỗ kia ngập lụt. Nhan Nhan cậu để lại cho mình mấy người đi!
Ngón tay Hồng Nhan hơi dừng lại một chút:
- Được, đều để lại cho cậu, cậu tùy tiện chọn.
Đường Lâm hừ một tiếng, thầm nghĩ ánh mắt của những nam sinh thích cậu đều cao thần kỳ, dù sao cũng không tới phiên người tỷ muội này:
- Học trưởng vừa rồi cũng rất tốt, nhiều người theo đuổi cậu như vậy, còn anh ta chỉ coi như là hơi soái, mình liền chọn người này, còn người tốt khác đều để lại cho cậu.
- A, mình khuyên cậu nên bỏ đi mà làm người.
Hồng Nhan bất đắc dĩ lắc đầu.
Bạn thân của mình, đàn ông bình thường đã không công lược được, thế mà lại mơ tưởng nhìn chằm chằm nam thần, nghĩ tới đây, tâm tình của cô không khỏi có chút ngơ ngẩn, ngay cả động tác trong tay cũng chậm lại.
- Giáo sư Nghiêm, em có chút chuyện muốn nhờ thầy giúp đỡ.
Giang Cần đi vào văn phòng giáo sư Nghiêm, trực tiếp mở miệng, không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
- Chuyện gì?
Giáo sư Nghiêm đang đeo kính lão đọc báo, vừa thấy hắn đi vào liền đặt tờ báo lên tay.
- Em muốn quảng bá diễn đàn bên Đại học Khoa học Kỹ thuật, cần thầy giúp em viết một lá thư giới thiệu.
- Cậu ngồi xuống tự rót trà đi.
Khả năng là vì có khúc mắc với người cũ, giáo sư Nghiêm vẫn luôn rất ủng hộ hạng mục khởi nghiệp của Giang Cần, cho nên vừa nghe đến Giang Cần muốn đến trường khác quảng bá, lão giáo sư không nói hai lời liền viết một lá thư giới thiệu, còn in lên con dấu riêng của mình.
- Trương Minh An của Đại học Khoa học Kỹ thuật từng là học sinh của tôi, cậu đi tìm cậu ta trước, thông qua cậu ta đi liên hệ người phụ trách của Đại học Khoa học Kỹ thuật. - Giáo sư Nghiêm dặn dò một câu.
Giang Cần đáp một tiếng, sau đó mở thư giới thiệu ra xem:
- Giáo sư, thầy có thể thay đổi vài từ cho em được không?
- Có chỗ nào dùng từ không chính xác à?
Giáo sư Nghiêm vẻ mặt hoang mang.
- Không, chỉ là cảm thấy có mấy từ không dễ nghe, không, cũng không phải mấy từ, kỳ thật chỉ có một.
- Từ nào?
- Em cảm thấy dự án xúc tiến khởi nghiệp này không dễ nghe, thầy đổi thành dự án vừa học vừa làm cho em có được không?
Giáo sư Nghiêm cũng không phải lão ngốc, lập tức hiểu được tâm tư quỷ quái của hắn:
- Thằng nhóc cậu, còn muốn chiếm tiện nghi trên danh nghĩa? Để Khoa học Kỹ thuật cũng sắp xếp cho cậu một dự án hỗ trợ?
Giang Cần chép chép miệng:
- Em chỉ là nói vậy, nếu thầy cảm thấy không thích hợp thì thôi.
- Tôi có thể giúp cậu viết, nhưng nếu cậu thật sự muốn làm dự án vừa học vừa làm, đây không thể chỉ là một cái danh nghĩa, cậu phải làm chút việc thực tế.
- Em biết, em tuyệt đối sẽ không chỉ chiếm tiện nghi mà không thực hiện nghĩa vụ. Lát nữa em sẽ cho người tuyển mấy học sinh nghèo khó vào đội ngũ của em, giáo sư yên tâm.
Giang Cần vỗ ngực ầm ầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận