Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 456: Một loại tình bạn rất mới (3)

- Lão Nhâm, cậu thi lại có qua không?
Chu Siêu ném ra cạp ba lá bảy.
Nhâm Tự Cường hít một hơi thuốc dài:
- Qua rồi, hơn nữa lần rớt môn này khiến tôi có kế hoạch mới cho cuộc đời.
- Kế hoạch gì?
- Tôi quyết định yêu một người thật nồng nhiệt.
Tào Quảng Vũ ngẩng đầu lên:
- Sau khi trượt môn, thứ cậu thu hoạch được lại là trở thành một liếm cẩu?
Nhâm Tự Cường mặt đen như mực:
- Không phải là liếm cẩu, mà là yêu đương. Các cậu thử nghĩ xem, tôi không yêu đương, ngoài hút thuốc thì không có thói hư tật xấu gì khác, kết quả lại trượt môn, vậy không phải là tôi quá lỗ vốn sao? Còn không bằng yêu một người rồi trượt môn, ít nhất là đã được tận hưởng.
Chu Siêu nghe xong thì cười:
- Nhưng kỳ học trước, cậu không yêu đương cũng đâu phải vì học hành đâu, mà là vì cậu không tìm được đối tượng.
- Dù thế nào đi nữa, lần này tôi nhất định sẽ đứng lên, trở thành người thứ ba trong ký túc xá có bạn gái.
- Lão Nhâm, cho tôi điếu thuốc. - Giang Cần đột nhiên ngoắc ngón tay.
Giang Cần lấy lại bao thuốc:
- Muốn hút thì tự mua đi.
Nhâm Tự Cường: …
Chơi bài được hơn một tiếng đồng hồ, bên ngoài trời vẫn mưa nhỏ, bốn người cũng không định đi ăn ngoài, trực tiếp gọi đồ ăn về.
Trong lúc chờ cơm, Giang Cần quay trở lại máy tính, xem lại bài đăng của mình.
Quả nhiên, đã có hơn mười mấy bình luận được để lại trong khu vực bình luận.
“Giữa bạn bè không được phép hôn nhau, anh bạn này, tôi khuyên cậu nên bình tĩnh.”
“Tôi nghi ngờ cậu đang thử nghiệm một loại tình bạn rất mới, nhưng tôi muốn nói với cậu rằng điều này không hợp lý, hãy nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ bẩn thỉu của cậu đi.”
“Bạn tốt còn muốn hôn nhau? Cười chết đi được.”
“Bạn tốt có thể nắm tay, miễn cưỡng có thể ôm, nhưng hôn nhau thì tuyệt đối không được.”
“Biến thái à? Người ta coi cậu là bạn, cậu lại muốn hôn người ta? Kéo ra ngoài đập gãy chân chó!”
“Tôi là chính nhân quân tử, tôi thấy không ổn.”
Giang Cần mặt tối sầm, lần lượt mở trang cá nhân của bọn họ, phát hiện ra mấy người bình luận là "chính nhân quân tử" này còn đang kêu gào ở dưới ảnh thường ngày của hoa khôi, đòi thêm vài tấm nữa, yêu thích.
Mẹ nó, các người làm chuyện lén lút thì được, tôi và bạn tốt hôn nhau một cái lại không được, cái này mẹ nó còn có vương pháp hay không?
Trên diễn đàn, tất cả các phản hồi đều là không được phép, khiến Giang Cần trầm mặc một hồi.
Không lẽ bạn tốt thật sự không thể nếm thử đôi môi nhỏ nhắn của đối phương sao?
Không, chắc chắn là số lượng phản hồi vẫn chưa đủ.
Có lẽ chính nhân quân tử thực sự đang trên đường đến đây thì sao?
Bây giờ rõ ràng là ban ngày, còn là lúc nghỉ trưa, nếu là người đàng hoàng, ai lại giống như người ở trên diễn đàn, có bài đăng liền trả lời?
Trừ khi là những trạch nam chán chường kia.
Có khi bọn họ còn không có bạn tốt, thì làm sao biết bạn tốt có thể hôn nhau hay không?
Giang Cần gác hai chân lên ghế, tiếp tục dùng ngón tay gõ gõ đồ vật trang trí trên bàn, tỏ ra không hề bối rối.
Đại học Lâm Xuyên có hơn 30 ngàn sinh viên, phải có ít nhất 10 nghìn người nói không thì mới thực sự không được phép, nếu không thì hắn có lý do tin rằng đó là do số lượng lấy mẫu không đủ, vì vậy đưa ra kết luận không chính xác.
Hơn nữa, hiện tại những người trả lời đều là nam giới, chỉ đại diện cho ý kiến của một giới tính, nhưng ý kiến của nữ giới cũng rất quan trọng, vì người bạn tốt hắn muốn nếm thử là nữ sinh.
Chờ một chút nữa đi, mở rộng phạm vi lấy mẫu, đảm bảo tính chính xác của kết quả.
Giang Cần suy nghĩ một lúc, cảm thấy có thể lấy quyền quản trị viên trực tiếp đưa bài đăng lên đầu, làm cho mức độ hiển thị tăng lên, để thu thập thêm nhiều bình luận.
Nhưng, làm vậy rất dễ bị lộ.
Có thể người khác không biết, nhưng chắc chắn người 208 sẽ biết ai sử dụng quyền ưu tiên đẩy bài, đến lúc đó uy tín của ông chủ có thể sẽ không còn nữa.
Giống như Tô Nại, kể từ khi biết hắn thích xem tất chân, ánh mắt cô đã không còn một chút tôn trọng nào nữa.
Ồ, ông chủ lớn như vậy, còn muốn hôn bạn tốt à?
Không được, quá không còn mặt mũi để sống, cũng không có lợi cho quản lý doanh nghiệp.
Vẫn là để đạn bay thêm một lúc nữa, không vội.
- Nào nào nào, tiếp tục chơi bài.
Giang Cần kéo ghế trở lại bàn chơi bài, bắt đầu cầm đầu bốc bài, sau đó có bài thì ra, sức tấn công quá mạnh, sau ba vòng, ba người đối diện đều có thêm một tờ giấy.
- Chết tiệt, lão Giang, mấy ván này cậu có gì tức giận hả?
Tào Quảng Vũ vừa thua một ván, tức không chịu nổi.
- Chơi bài mà không truy cầu thắng thua, thì còn gì ý nghĩa nữa?
Giang Cần phát biểu lạnh lùng, đồng thời đặt bộ bài đã xếp xong lên bàn:
Bạn cần đăng nhập để bình luận