Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 156: Học massage chân!

Xử lý xong chuyện của trang web, rút khỏi nhóm QQ không hiểu ra sao, Giang Cần cảm thấy bụng hơi rỗng, vì thế mở cửa phòng hỏi mẹ đòi cơm.
Viên Hữu Cầm ngẩng đầu nhìn đồng hồ, phát hiện đã đến thời gian ăn cơm tối rồi, vì thế liền vào phòng bếp triển lộ quyền cước, một món trứng gà xào tỏi, một món khoai tây thái sợi chua cay, hai cái bánh bao nguội.
- Lúc mới nghỉ còn có thể gọi món, sự khác biệt này cũng quá lớn. - Giang Cần biểu thị kháng nghị.
Giang Chính Hoành lấy đũa đưa cho Giang Cần:
- Dám ghét bỏ cơm vợ ba làm hả? Vẫn là đói nhẹ, có bản lĩnh thì con tự đi tìm người có thể nấu cơm cho con đi.
Giang Chính Hoành là vì biểu thị lòng trung thành với Viên Hữu Cầm, nhưng lời nói lọt vào tai Giang Cần thì không phải như vậy:
- Ba, con nói trước, có thể con sẽ không yêu đương, về sau hai người ngàn vạn lần đừng thúc giục.
- Đúng, học hành quan trọng, tư tưởng này của con là chính xác, học mới là chính sự. - Giang Chính Hoành cảm thấy con trai mới mười tám, nói chuyện như vậy còn hơi sớm.
- Không, ý con là cả đời.
Viên Hữu Cầm bưng cháo đi ra:
- Lên trung học đã viết thư tình cho người ta, còn không yêu đương, con cho là mẹ tin à?
- Đó là tuổi trẻ ngông cuồng, bây giờ con đã suy nghĩ chính chắn, tất cả đều là giả, tiền mới là thật. - Giang Cần nói chắc như đinh đóng cột.
- Con trai, rốt cuộc lên đại học con học được gì rồi?
- Học tài chính.
- Còn gì nữa?
- Mát-xa chân, một chút.
Giang Chính Hoành ho khan một tiếng:
- Con không cần biểu thị quyết tâm ở đây, đã là sinh viên đại học, muốn yêu đương cha mẹ cũng sẽ không can thiệp nhiều.
Giang Cần nhịn không được mà ngồi thẳng người:
- Ba, nếu cho ba một cơ hội lựa chọn, linh hồn thú vị và vẻ ngoài đẹp mắt, ba chọn cái nào?
- Ba chọn mẹ con.
- Con đang hỏi thật, ba đừng có nhìn sắc mặt mẹ hoài như vậy được không?
- Ba vẫn chọn mẹ con.
Giang Chính Hoành đã được rèn luyện cả đời, biết nên giữ gìn sự hài hòa trong gia đình như thế nào, muốn nghe đáp án khác? Không có cửa đâu! Đây là bản lĩnh mà một người đàn ông trưởng thành luyện được trong những năm tháng hôn nhân dài đằng đẵng, còn cứng hơn cả áo giáp!
Viên Hữu Cầm cũng nghe cả đời, dăm ba chiêu thức của lão Giang bà đã thuộc làu làu, cho nên không có chút phản ứng nào, ngược lại nhíu mày với Giang Cần:
- Giang Cần, cái gì gọi là linh hồn thú vị, cái gì gọi là vẻ ngoài đẹp đẽ?
- Linh hồn thú vị hơn hai trăm cân, vẻ ngoài đẹp mắt muốn xe muốn nhà. Mẹ, mẹ muốn con chọn cái nào? - Giang Cần ném vấn đề qua.
Viên Hữu Cầm nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một chút:
- Không có linh hồn thú vị lại còn xinh đẹp ôn nhu, không cần nhà không cần xe sao?
- Không có, nhưng linh hồn thú vị chẳng những hơn hai trăm cân còn muốn xe đòi nhà lại có không ít.
Viên Hữu Cầm nghe xong lại liếc sang Giang Chính Hoành, cảm thấy tư tưởng của con trai hình như có chút lệch lạc, nghe có vẻ quá tiêu cực:
- Giang Cần, mẹ và ba con đưa con ra ngoài học là để cho con tiến bộ, con đừng có cả ngày ở trường suy nghĩ lung tung.
- Không có việc gì không có việc gì, bình thường con chỉ thích suy nghĩ lung tung, sau này không suy nghĩ nữa là được. - Giang Cần biết ba mẹ lại lo lắng, vội vàng dừng đề tài.
- Không được, Giang Cần, con ăn ngay nói thật, rốt cuộc con nghĩ thế nào?
Giang Cần trầm mặc một chút:
- Con nghĩ, nếu như độc thân cả đời, nhị lão hai người cũng không cần trả ba trăm ngàn tiền sính lễ, cũng không cần chuẩn bị nhà cửa cho con, thấy thật tự tại.
Mặt Giang Chính Hoành tối sầm lại:
- Thật trâu bò, như thế chết đi ba cũng không có mặt mũi đi gặp lão tổ tông Giang gia.
Viên Hữu Cầm đột nhiên đứng dậy, vào phòng lấy ra một quyển sổ tiết kiệm và đập xuống bàn:
- Mẹ không nhiều lời với con, nhưng hôm nay mẹ nói rõ ngọn ngành cho con. Tiền gửi ngân hàng chúng ta có, tuy rằng không nhiều lắm nhưng mẹ và ba con còn có thể kiếm, con đừng cả ngày tiền tiền tiền!
- Mẹ, con không nói chuyện tiền bạc, con chỉ muốn nói trước cho mẹ biết kế hoạch tương lai của con.
Giang Cần ăn một miếng khoai tây sợi, cảm thấy còn rất ngon, Phùng Nam Thư hẳn là sẽ thích khẩu vị này, bất quá bây giờ đã là ngày 5, cô còn chưa từ Thượng Hải trở về, phỏng chừng không có cơ hội ăn được.
Sau khi ăn cơm tối xong, Viên Hữu Cầm trở lại phòng ngủ, dùng khuỷu tay chọc Giang Chính Hoành một cái, hạ giọng mở miệng:
- Có phải là sinh hoạt phí ít hay không?
- Hả? Muốn tăng tiền tiêu vặt cho anh? - Ánh mắt Giang Chính Hoành nhấp nháy tỏa sáng.
- Em đang nói về sinh hoạt phí của Giang Cần!
Khuôn mặt già nua của Giang Chính Hoành sụp đổ, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút:
- Một tháng năm trăm quả thật không nhiều lắm, con gái của lão Hồ năm nay đã là năm ba đại học, một tháng hơn tám trăm, còn thường xuyên đòi tiền mua quần áo từ gia đình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận