Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 320: Áo bạn tốt

- Giám đốc Nhạc đợi ở đây một lúc nha, tôi qua đó xem cô ấy thế nào rồi.
- Được mà, cậu đi đi.
Giám đốc Nhạc tìm ghế dựa ngồi xuống, thấy Giang Cần đi đến cửa hàng kia nên cô đã cởi giày cao gót ra và xoa xoa hai bàn chân nhức mỏi.
Gần đây trung tâm thương mại Vạn Chúng đang làm sự kiện để đẩy mạnh tiêu thụ, trừ việc quảng cáo lên trang web của Giang Cần thì bọn họ còn làm hoạt động ở trước cửa nữa, tính đến này thì hoạt động đó đã diễn ra được ba ngày rồi.
Nhạc Trúc là giám đốc marketing, là người phụ trách trực tiếp, nên trong ba ngày nay cô vẫn luôn đi giày cao gót đứng ở hội trường quan sát, chân đã cực kỳ đau rồi.
Nhưng Giang Cần tới, còn gọi trực tiếp cho cô thì sao cô có thể không lộ mặt được.
Sinh hoạt trong xã hội thật sự có nhiều nỗi khổ không thể nói thành lời.
Cùng lúc đó, Giang Cần đã bước tới cửa hàng, thấy Phùng Nam Thư đang nói gì đó với người bán hàng, đợi đến khi nói xong hai người lại cùng quay qua nhìn Giang Cần.
- Dáng người bạn trai chị khá tốt, XL là vừa rồi, số đo quần áo bên em thường rộng hơn chỗ khác một chút.
Người bán hàng vừa nói vừa xoay người đi lấy hai cái áo cho tiểu phú bà xem.
Khác với màu lam nhạt trên kệ, hai cái áo mới lấy ra là màu trắng, cũng là màu Phùng Nam Thư khá thích.
- Tiểu phú bà, cậu đang làm gì vậy? - Giang Cần biết rõ mà còn cố hỏi.
Phùng Nam Thư ngước đôi mắt xinh đẹp lên:
- Giang Cần, chúng ta mua đồ bạn tốt về mặc đi.
- Đồ… Đồ gì cơ?
- Đồ bạn tốt.
- À hoá ra cái này gọi là đồ bạn tốt, mà sao cái to cái nhỏ vậy? Bạn vong niên à?
Giang Cần duỗi tay chỉ chỉ vào khu trưng bày gần đó, bên trong cũng treo mấy cái áo hoodie gần giống nhau, nhưng trong đó còn có đồ cho trẻ con, nhìn rất đáng yêu, ba cái ma nơ canh mặc nó như người một nhà đang đi dạo vậy.
- Có thể là trong ba người… có một người bạn hơi lùn.
Lông mi Phùng Nam Thư rung lên, dùng biểu cảm nghiêm trang lạnh lùng để nói hưu nói vượn.
- Không được dùng ngôn từ để mê hoặc người khác, đi nhanh thôi, mình không thiếu quần áo.
Giang Cần kéo kéo tay nhỏ.
- Anh ơi mua đi mà.
Phùng Nam Thư ngoan ngoãn để hắn nắm tay nhưng lại không chịu đi, đôi mắt ngây thơ vô tội, trên mặt tràn ngập chữ muốn mua.
Qua nửa tháng rồi, Giang Cần còn tưởng rằng tiểu phú bà đã quên mất con át chủ bài của mình, nhưng tự dưng mở miệng, đúng là câu luôn nửa cái mạng già của hắn mà, giờ toàn thân hắn chỉ có cái miệng là chưa mềm thôi.
- Đồ tình nhân là best seller trong tiệm chúng em đấy, hai anh chị đều là người có dáng cao nên mới có thể tìm được size phù hợp đấy, mấy size tầm trung đã cháy hàng cả rồi. - Người bán hàng tủm tỉm nói.
Giang Cần quay qua nhìn Phùng Nam Thư:
- Cậu không nghe chị gái này vừa nói gì à?
Phùng Nam Thư hơi chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng:
- Đồ bạn tốt.
- Vậy mua hai bộ đi.
Giang Cần sờ sờ mũi rồi nói nhỏ.
Người bán hàng hớn hở lại ngay:
- Hai anh chị có muốn thử một chút không? Tiệm chúng em có phòng thử đồ.
Giang Cần xua xua tay:
- Không cần thử, cứ gói lại đi, không hợp thì lại đổi.
- Được rồi, hai anh chị chờ một chút để em vào kho lấy đồ cho ha. À đúng rồi, ngoài áo hoodie ra thì chúng em còn bán mũ tình nhân, giày tình nhân, găng tay tình nhân, túi tình nhân. Chủ yếu là bán cho các cặp đôi, hai anh chị có thể xem thử xem.
Sau một tràng của nhân viên bán hàng thì hai chữ “tình nhân” cứ bắn ra lia lịa như súng bắn tỉa vậy.
Giang Cần và Phùng Nam Thư đều bình tĩnh đứng đó, mắt nhìn thẳng như tự động che đi từ ngữ mấu chốt, coi như là chưa từng nghe chuỗi “tình nhân” kia.
Mặc quần áo giống nhau cũng không có vấn đề gì đâu đúng không?
Cây ngay không sợ chết đứng, nào có yêu ai đâu.
Giang Cần nhận được đồ, liền túm Phùng Nam Thư đi từ cửa sau ra ngoài, đến cửa hàng bán đồ nữ Hàn Quốc đối diện.
Sau một tiếng, cơn đau của Nhạc Trúc đã giảm đi không ít, lòng lại thầm buồn bực Giang Cần đi đâu mà lâu vậy, đang định gọi điện tìm người thì nhìn thấy người nào đó mất tích nãy giờ đã đẩy xe tới, hàng hóa trên xe chất đống thành núi.
- Ngại quá, chúng tôi đi đi một lúc mà lạc đường luôn rồi, mất một tiếng mới tìm lại đường về đây đấy.
Nhạc Trúc xua tay ý bảo không sao:
- Cửa hàng cậu tìm ở phía trước đó, tôi đưa cậu đi xem đồ.
Giang Cần lắc đầu:
- Không cần đâu, tôi đã chọn xong rồi, đồ cần đều ở trong xe cả.
- Nhiều thế hả? Vậy… Thế này đi Giang tổng, để tôi gọi người tới đưa về kho cho cậu.
Giám đốc Nhạc cảm thấy bên mình bị trục lợi nên thấy khá khó chịu, nhưng mà vẫn phải duy trì lễ phép.
Bạn cần đăng nhập để bình luận