Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 542: Vẫn bị tôi sai bảo thôi

Hiện tại, não của Giang Cần đã tự động bật chế độ làm việc, nguyên lý hoạt động của chế độ này là khi nhìn thấy thứ gì đó có thể kiếm được tiền, hắn sẽ muốn tiến về phía đó.
Lần trước đến nông gia nhạc, chuyện của Multi-group đến cửa hàng còn chưa xong, cho nên Giang Cần chưa có dự định hợp tác với nông gia nhạc ở ngoại ô phía Tây.
Chỉ là lần đó, hắn đã thực sự sốc trước cách ông chủ này kiếm tiền, ông ta cung cấp nguyên liệu cho khách du lịch và để bọn họ tự nấu, nhưng lại tính phí như một bàn tiệc hoàn chỉnh.
Điều này quả thực còn tệ hơn cả bọn tư bản. Bọn tư bản còn có thể vẽ ra cái bánh, đây hoàn toàn là một ăn cướp một cách trắng trợn.
Ta, rất ngưỡng mộ.
Vì vậy, Giang Cần dự định sẽ nghiêm túc bàn bạc với ông chủ của nông gia nhạc và đưa khu vực ngoại ô phía Tây này vào phạm vi hoạt động của Multi-group đến cửa hàng.
Trên thực tế, với tài sản hiện giờ của Giang Cần, các nhà đầu tư nhỏ lẻ ở nơi xa xôi này không thể mang lại nhiều lợi nhuận cho hắn, nhưng đây lại là một dịch vụ mà Multi-group đến cửa hàng vẫn chưa tiếp cận được, đó chính là du lịch.
Hơn nữa, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, có thể thuận tay kiếm chút tiền thì sao lại không làm.
Giang Cần cầm điện thoại di động, một bên cho ông ta xem trang chủ của Multi-group đến cửa hàng, một bên thì miệng lưỡi dẻo quẹo mà miêu tả tương lai tốt đẹp sau khi gia nhập Multi-group.
Ông chủ nông gia nhạc nghe hắn nói xong trường hợp của tiệm trà sữa, trường hợp của trumg tâm thương mại Vạn Chúng, ngoài ra còn có hệ thống đánh giá và dẫn lưu trên toàn mạng. Quả nhiên nội tâm của ông ta đã hơi rục rịch.
Chỗ này cách trung tâm thành phố rất xa, cho nên nhu cầu dẫn lưu rất lớn, những lời Giang Cần nói gần như đã đâm trúng tim ông ta.
- Ý của cậu là, cậu có thể làm cho tất cả sinh viên đại học đến chỗ tôi chơi sao?
- Nếu ông nghĩ như vậy cũng không sai.
- Vậy để tôi suy nghĩ một chút, cậu đưa địa chỉ web của cậu cho tôi, lát nữa tôi xem thử.
Giang Cần viết địa chỉ web xuống, thầm nghĩ ông cứ xem đi. Thử này sẽ nghiện, căn bản chỉ cần dùng một lần là không thể rời.
Sau khi đặt bút xuống, Giang Cần đứng dậy định rời đi, vừa quay đầu thì lại phát hiện Giản Thuần đang ngồi trên ghế bên cạnh nhìn hắn, ánh mắt hơi run sợ.
Nhìn thấy Giang Cần nhìn qua, Giản Thuần lập tức lấy lại tinh thần, tim không chịu được mà đập nhanh hơn một chút, nhưng vẫn rất tự nhiên đưa tay chào hỏi.
- Giang Cần, chào buổi trưa, Tưởng Điềm nói sắp ăn cơm rồi.
- Ừ, cô ấy đã gọi điện cho tôi, lát nữa tôi qua đó.
Ánh mắt Giản Thuần long lanh nhìn hắn giống như còn có lời gì muốn nói, nhưng không đợi cô mở miệng thì cửa phòng đối diện bỗng nhiên bị mở ra.
Trang Thần ăn mặc đẹp trai bức người đang cầm một chiếc máy ảnh kỹ thuật số đi ra, bừng bừng hăng hái đi tới tiền sảnh.
Giản Thuần vừa mới gọi điện thoại cho y, nói muốn cùng y ra ngoài dạo chơi, thuận tiện nhờ y chụp ảnh. Là một chàng trai ấm áp ngay cả đồ ăn vặt cho bạn cùng phòng của Giản Thuần mà y cũng mua đủ, thì đương nhiên, Trang Thần sẽ tích cực đồng ý.
Sao cô ấy lại bảo mình mà không gọi người khác? Chung quy thì ở trong lòng của cô ấy, mình vẫn là tồn tại đặc biệt.
Chỉ là khi y đi tới tiền sảnh lại phát hiện Giang Cần cũng ở đây, trong nháy mắt sắc mặt y đã biến đổi.
- Giang Cần, sao cậu cũng ở đây thế?
- Tôi bàn chuyện làm ăn với ông chủ nông gia nhạc. Về sau mọi người là đối tác làm ăn của nhau. Nhớ thường xuyên tới chơi, tôi giảm giá 9,9% cho cậu. - Giang Cần cười méo miệng.
Mẹ nó, thật trang bức, miệng mở miệng đóng đều là làm ăn!
Trang Thần bị phun khó chịu, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Có điều rất nhanh y đã nhớ tới một biện pháp tốt, chính là đưa máy ảnh kỹ thuật số trong tay cho Giang Cần, nhờ hắn chụp cho y với Giản Thuần.
Y cảm thấy chiêu này thật sự vô cùng khéo léo, bởi vì thao tác này có thể trực tiếp tuyên cáo với Giang Cần, Giản Thuần là người của tôi!
Giang Cần căn bản không biết trong lòng Trang Thần có nhiều khúc quanh như vậy, vặn vẹo giống như cống thoát nước. Hắn chỉ là cảm thấy nhàn rỗi, cho nên mới nhận lấy máy ảnh Trang Thần đưa tới, giơ tới trước mắt mình.
- Thuần Thuần, chúng ta chụp ảnh chung đi.
- Hả? Được… Được thôi.
Thật ra Giản Thuần không có ý định chụp ảnh chung với Trang Thần, cô chỉ muốn Trang Thần ra ngoài chụp ảnh một mình cô, thuận tiện kiếm một người bạn cùng ra ngoài dạo chơi mà thôi.
Hơn nữa không biết vì sao, vừa nghĩ tới chuyện Giang Cần phải chụp ảnh cho cô và Trang Thần, trong lòng cô rất không thoải mái.
Nhưng Trang Thần lại không biết Giản Thuần nghĩ gì, mỉm cười đắc ý với Giang Cần, thúc giục hắn nhấn nút chụp.
Cậu không phải là ông chủ lớn sao, cậu không phải đè đầu toàn trường sao. Chẳng phải vẫn phải chụp giúp tôi, nghe tôi điều khiển sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận