Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 490: Song thắng là thắng bốn lần (1)

- Đàm Thanh, cô cũng tới đây một chút.
- Ông chủ, tôi đây.
- Cô đi nói chuyện với giám đốc Bảo đảm nhiệm chức vụ HR một chút, đem nghiệp vụ của Multi-group đến cửa hàng nói rõ ràng với cô ấy, sau đó thảo luận với cô ấy một kế hoạch tuyển dụng cụ thể, chúng ta nghiên cứu tổng thể một chút.
Đàm Thanh gật đầu:
- Vâng ông chủ.
- Được rồi, vậy các cô chia nhau hành động đi.
Giang Cần khoát tay, bảo các cô rời đi, sau đó hắn liền thấy mấy công nhân đang vất vả nâng một tấm kính, bèn chạy tới giúp một tay, tiện thể đá mở cửa sau.
Đợi khi đặt kính dựa vào sát tường xong, hắn vỗ vỗ bụi bẩn bám trên đó, tiện tay lấy ra mấy điếu thuốc Trung Hoa, sau đó quay đầu đi tới văn phòng của Hà Ích Quân.
- Cậu giỏi đấy, không chỉ chiếm lấy văn phòng của tôi mà còn mượn cả Nhạc Trúc và Bảo Văn Bình?
Lão Hà nhìn thấy hắn thì lập tức nheo mắt, trông giống hệt Chung Quỳ.
- Hà tổng đừng khách khí như vậy, đây đều là việc tôi nên làm.
Hà Ích Quân có cảm giác bất lực muốn than trời:
- Cái danh Ngôi sao học tập của cậu, tuyệt đối là lai lịch bất chính, tôi đã từng thấy nhiều học sinh giỏi nhưng không có ai như cậu.
Giang Cần cười lên:
- Tôi chỉ hỏi anh một chuyện, phần tài liệu tham khảo cải cách của tôi có hữu ích không?
- Tài liệu... Đúng là rất hữu ích.
- Vậy không phải là được rồi sao, anh tốt tôi cũng tốt, đây là hai bên cùng có lợi.
Hà Ích Quân nhìn hắn một cái:
- Tôi chỉ thắng một lần, nhưng cậu thắng tận ba lần.
- Tôi thắng ở đâu ra mà nhiều lần như vậy?
Bản thân Giang Cần cũng không biết.
- Muốn văn phòng của tôi, bắt cóc nhân viên của tôi, còn mẹ nó mượn cả một đội thợ của tôi, đây còn không phải là ba thắng sao?
- Không, tuyệt đối không phải ba thắng, anh đừng vu khống tôi.
Hà Ích Quân cười lạnh, trong lòng thầm nói: ngụy biện cũng không có ý nghĩa, tôi cũng đâu có nói không cho cậu thắng, chỉ cần có lợi cho Vạn Chúng, cậu thắng ba lần tôi cũng có thể nhịn.
Tuy nhiên dù ngoài mặt đang cười, nhưng trong lòng lão Hà bỗng nhiên giật mình, nụ cười lập tức tan biến, thầm nhủ không đúng.
Hắn nói không phải ba thắng, nhưng cũng không nói chỉ có hai thắng, đây không phải là ngụy biện, bởi vì rất có thể hắn còn muốn thắng thêm một lần nữa.
Hà Ích Quân lập tức đề cao cảnh giác, vắt hết óc suy nghĩ, nhưng thủy chung không nghĩ ra Giang Cần còn có chỗ nào có thể chiếm được tiện nghi.
- À đúng rồi Hà tổng, vừa rồi tôi đi dạo dưới lầu, phát hiện khu ẩm thực tầng ba còn có chút vấn đề nhỏ, nhưng lúc tôi viết sổ tay đã quên mất.
Hà Ích Quân phục hồi tinh thần liếc hắn một cái:
- Tài liệu tham chiếu của cậu đã viết đủ rõ ràng rồi, còn có thể có vấn đề gì?
Giang Cần đặt chén trà trong tay xuống:
- Tôi nói thẳng cho anh nghe.
- Đừng, tôi không nghe.
Hà Ích Quân nhất định không nghe, bởi vì y đã hiểu rõ cách tiếp cập của đối phương rồi, chỉ ra vấn đề, sáng tạo nhu cầu, bại lộ dã tâm, đạt thành mục đích.
Nhìn xem, tên cẩu tệ này đang chuẩn bị đưa ra vấn đề, chính mình chắc chắn sẽ mất cái gì đó.
Cách tốt nhất để phòng bị Giang Kiên là không nghe hắn nói chuyện, bằng không ngươi không thể phân biệt được đâu là cái bẫy.
Cũng may là Tào Quảng Vũ không có ở đây, nếu không khi nghe được cảm ngộ này của Hà Ích Quân, chắc chắn sẽ gọi thẳng y là người trong nghề.
- Anh không nghe tôi cũng nói, tầng ba của anh toàn là nhà hàng, quá một màu. Loại hình đúng là khá đầy đủ, lựa chọn cũng nhiều, nhưng duy nhất thiếu một nơi có thể uống nước, ví dụ như cửa hàng trà sữa.
Hà Ích Quân nghe xong hơi sửng sốt:
- Không có cửa hàng trà sữa cũng có thể tính là vấn đề?
- Hà tổng không nên coi thường quán trà sữa. Tôi dự đoán, trong tương lai, nền kinh tế trà sữa tất sẽ thịnh hành. Hơn nữa, dòng người do một quán trà sữa mang đến, chưa chắc sẽ kém hơn quán lẩu. Quan trọng nhất là khu thương mại lớn như vậy, đi dạo hết một vòng rất mệt, khát nước thì làm sao đây? Không có quán trà sữa, rất ảnh hưởng đến cảm giác trải nghiệm của khách hàng.
- Có chút đạo lý…
Giang Cần mỉm cười:
- Thực ra Đại học Lâm Xuyên chúng tôi có một quán trà sữa rất ngon, hương vị khoai môn trứ danh của quán đã nổi tiếng khắp trường. Hơn nữa tôi và chủ cửa hàng này rất thân, nếu như anh cố ý hướng tới, tôi có thể giúp anh làm cầu nối.
Một khi người ta có cảnh giác thì nhìn cái gì cũng thấy không đúng, giống như Hà Ích Quân, luôn cảm thấy trong lời nói của hắn có bẫy, còn muốn thắng lần thứ tư.
- Cậu giới thiệu cho tôi, là lại muốn tôi trả giá cái gì đó? Tôi nói trước, trên phố có nhiều quán trà sữa lắm, tôi tùy tiện tìm một nhà dời qua cũng được. Nếu cậu há mồm sư tử, đừng trách tôi trở mặt không nhận người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận