Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 703: Thức nguyên đêm xong lại càng ngố hơn (1)

Nhâm Tự Cường đang ngồi ở cửa ban công, vừa nhìn lão Tào chơi game vừa mạnh tay chà giày. Đối với một người đàn ông thô kệch đến cả rửa chân cũng phải chuẩn bị tâm lý những ba ngày như y mà nói, thì việc này rất hiếm thấy, vừa nhìn là biết đã rơi vào lưới tình, bắt đầu biết chú ý hình tượng rồi.
Nhóc Siêu thì ngoan ngoãn đọc tiểu thuyết, thỉnh thoảng lại giơ tay thành kiếm, huơ huơ một hồi, đắm chìm trong thế giới chỉ bản thân mới thấy, khó lòng thoát ra.
Giang Cần giơ tay kéo ghế ra khỏi gầm bàn, quăng đĩa CD lên mặt bàn, ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của Tào Quảng Vũ.
- Lão Giang, sao cậu còn đi mua cái này vậy?
- Gì cơ? - Giang Cần chưa hiểu.
Tào Quảng Vũ bày ra vẻ mặt như một chính nhân quân tử nói:
- Đúng là không biết xấu hổ nhỉ lão Giang, trên mạng không đủ để cậu xem hay gì? Lại còn mua đĩa nữa chứ, có phải là hàng hiếm không? Nước nào đấy?
Chếch về phía Nam của phố đi bộ Đại học Lâm Xuyên có một tiệm băng đĩa ẩn mình trong một con hẻm, chủ tiệm gọi là anh Nam, phía sau tiệm băng đĩa có một chiếc tủ màu đen, trong đó có rất nhiều đĩa thể loại tương tự, bên trên không hề có hình ảnh gì mà chỉ viết một dãy biển số xe thần bí.
Nghe nói có rất nhiều sinh viên trường Đại học Lâm Xuyên đều đã mua nó, về kí túc xá bật đầu đĩa xem, thế là cả phòng chẳng có ai kìm chế lại được.
Tuy rằng mạng internet rất phát triển, “tài liệu” trên mạng cũng đầy đủ thể loại, nhưng máy chủ của rất nhiều trang web lậu vừa kém vừa không ổn định, thường xuyên giật 'lác', có khi nam chính phải mất nửa tiếng để cởi quần lót, sốt ruột đến mức khiến cho những bạn học nhiệt tình này chỉ ước có thể phi vào giúp đỡ.
Cho nên mới nói, loại hình nghệ thuật rất được dân chúng hoan nghênh này phải được xem trên đĩa CD mới càng thêm kích thích.
Không cần phải rõ nét, cũng không nhất thiết phải có phụ đề, tối thiểu chỉ cần không bị đơ trong những lúc quan trọng là được.
Tất nhiên mua đĩa CD thể loại này đôi khi cũng sẽ gặp kiếp nạn.
Lần trước Trương Quảng Phát phòng bên lén mua về một đĩa, đang định trộm thưởng thức nghệ thuật, lúc mở lên lại thấy nội dung là phim hoạt hình chết tiệt “Chuột da xanh và mèo mặt bự”.
Có điều lúc đầu Trương Quảng Phát không phát hiện ra mình đã bị lừa, bởi vì họ đều nghĩ đây là cách để tiệm băng đĩa thoát được việc kiểm tra ngẫu nhiên.
Khi ghi đĩa, họ thường sẽ ghi một đoạn nội dung khác không liên quan như phim hoạt hình, kinh kịch, kéo dài khoảng 5 đến 10 phút, sau đó sẽ chuyển cảnh sang đoạn phim chính.
Kết quả, buổi tối hôm đó Trương Quảng Phát xem đi xem lại 2 lần chiếc đĩa đó mà vẫn chẳng thấy đoạn phim không hợp thuần phong mỹ tục nào cả, từ đầu đến cuối đều là phim “Chuột da xanh và mèo mặt bự’, y tức xì khói văng tục cả buổi.
Giang Cần lật qua lật lại nhìn kỹ chiếc đĩa, không nói thì thôi, nói rồi mới thấy đĩa này giống loại mà anh Nam bán thật, nó chẳng có tên cũng chẳng có nhãn mác gì cả.
- Đại loại là phim trong nước đấy, tôi vẫn chưa xem, cậu muốn xem thì để cậu xem trước đấy.
Tào Quảng Vũ “miễn cưỡng” nhận lấy, “không hề tình nguyện” lôi đầu đĩa của y ra, càm ràm nói phải phê phán nghiêm khắc loại hình nghệ thuật tục tĩu này.
Kết quả khi y nhìn thấy cảnh Giang Cần mặc vest đi giày da xuất hiện trong khung hình, Tào thiếu gia bình thường không có gì lạ chợt cảm thấy như bị mùi gì khăm khắm phun thẳng vào mặt.
Cái đệt, y đang nhìn thấy thứ tục tĩu gì thế này!
Giang Cần đứng một bên cảm thấy vô cùng hả hê:
- Mẹ nó, nam chính này trông đẹp giai thế, kiểu này sẽ chặt đẹp Ngô Ngạn Tổ cho coi. Lão Tào, cậu có muốn lưu về xem không tôi cop cho cậu một bản?
- Thôi khỏi, tôi không nuốt được quả gu này đâu, cậu giữ lấy mà ngắm! - Tào Quảng Vũ mau chóng lấy đĩa ra khỏi đầu đĩa, không dám xem thêm một phút nào, sợ bẩn máy tính.
Giang Cần lấy lại chiếc đĩa, nhìn qua Nhâm Tự Cường:
- Lão Nhâm, cậu với Vương Lâm Lâm sao rồi?
- Khá tốt Giang ca, đi ăn với nhau một bữa rồi dạo thư viện, hôm qua còn đi xem thi đấu cầu lông với nhau ở sân thể dục nữa.
- Tiến triển không tồi. Chắc cô ấy cũng có ý với cậu, nếu không thì sau buổi hẹn đầu tiên xong sẽ không có lần tiếp theo đâu. Kiên trì nhé lão Nhâm, nhưng mà không thể chỉ dỗ dành con gái mãi, lúc nào cần chủ động tấn công thì phải chủ động tấn công.
Giang Cần nói xong thì lách ra ban công đánh răng rửa mặt, sau đó về giường nằm, lúc này hắn mới biết Phùng Nam Thư gửi cho hắn rất nhiều tin nhắn gọi anh ơi anh à.
Cô gái này bình thường sẽ không tự nhiên gọi ca ca đâu, cách xưng hô này là tuyệt chiêu của cô, chỉ khi nào muốn làm nũng hoặc muốn làm những điều hắn không đồng ý thì mới gọi, sao tự nhiên hôm nay lại dạn dĩ như vậy?
“Tiểu ác ma, sao hôm nay cậu lại làm nũng thế?”
“Không phải tiểu ác ma, Giang Cần, mình là tiểu yêu tinh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận