Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 515: Tình thế vô cùng khả quan (1)

“Multi-group mời bạn ăn đại tiệc, người trúng thưởng kỳ 1: Đại học Lâm Xuyên, Học viện Tài chính Cao Văn Tuệ.”
“Multi-group mời bạn ăn đại tiệc, người trúng thưởng kỳ 2: Đại học Khoa học Kỹ thuật, Khoa Máy tính Quách Tử Hàng.”
“Multi-group mời bạn ăn đại tiệc, người trúng thưởng kỳ 3: Đại học Bách khoa, Khoa Truyền thông Vu Toa Toa.”
Sau khi danh sách trúng thưởng được công bố, trên diễn đàn khắp nơi đều là sự phấn khích.
“Nhìn kìa, thật sự có người trúng thưởng rồi! Tôi cũng muốn tham gia!”
“Mẹ nó tôi là người rất may mắn, kỳ tới nhất định là tôi.”
“Các anh em, tôi đã nghiên cứu ra quy luật trúng thưởng rồi, ngày mai thắng một kỳ cho mấy người xem!”
Vì thế, trải qua tổ hợp truyền thông phô thiên cái địa, đoạt vé và Multi-group tặng miễn phí trở thành đề tài nóng hổi nhất ở bốn trường đại học.
Sau đó, Giang Cần còn đặc biệt để cho người phụ trách các trường đại học xây dựng nhóm phúc lợi QQ, phối hợp với trang web làm đếm ngược cướp vé.
Không bao lâu sau, toàn bộ khu đô thị đại học đã trở thành hình dạng Giang Cần muốn, nói đâm chỗ nào là đâm chỗ đó, nói tiêu tiền chỗ nào là tiêu tiền chỗ đó.
Đương nhiên, cướp vé chỉ là bước đầu tiên trong toàn bộ quá trình chuyển đổi lưu lượng giá trị, một chuyển đổi hoàn chỉnh vẫn cần người dùng đến sử dụng phiếu ưu đãi tại cửa hàng.
Điều này cũng khiến cho các đối tác kinh doanh nghênh đón từng đợt cao điểm nối tiếp nhau. Mỗi khi Giang Cần điểm tên một thương gia nào đó, thương gia này nhất định sẽ đăng đỉnh đạt cực khoái hết lần này đến lần khác, liên tục rên rỉ.
Cực khoái là vì có quá nhiều khách hàng, thậm chí nhìn mà sợ.
Rên rỉ là vì đau lưng mỏi gối do hoạt động kinh doanh cường độ cao gây ra, có thể nói là niềm đau trong hạnh phúc.
Mà thật ra trong số những thương nhân này, người thu hoạch được nhiều lợi ích nhất lại là Vạn Chúng của Hà Ích Quân. Bởi vì trung tâm mua sắm đã cải cách gần xong, đã thay đổi một diện mạo hoàn toàn mới, đang khóc oa oa đòi sữa, hiện tại thứ cần nhất là lưu lượng.
Sinh viên săn được vé nhóm thì đến trung tâm vào mỗi ngày, tụ tập mỗi ngày. Cho dù sau khi giảm giá 40%, lợi nhuận thực tế đã không nhiều, nhưng sự nhộn nhịp mà nó tạo ra chắc chắn là phương thức quảng cáo marketing tốt nhất.
Người ta có thể đứng cả nửa ngày chỉ để xem đàn kiến di cư bên đường, thì hàng ngày có sinh viên đổ xô vào trung tâm thương mại, ai lại không muốn chen chân?
Thế là chỉ trong vòng năm ngày, thương hiệu Vạn Chúng đã nhanh chóng trở nên nổi tiếng trong khu vực lân cận. Nguyên nhân là do nơi này có rất nhiều dân văn phòng trẻ tuổi, còn trung tâm thương mại tổng hợp lại là thiên đường của giới trẻ.
Thế cục, vô cùng khả quan.
Sáng thứ tư, mặt trời nhuộm đám mây phía chân trời thành một màu cam, nhưng những đám mây này lại không cản được tia nắng ban mai, thế là chúng tản ra ánh bình minh màu vàng rực rỡ, lấp lánh rực rỡ và động lòng người.
Giang Cần thức dậy thật sớm, trước tiên tập gập bụng, sau đó nằm ngửa bắt chéo nhấc chân.
- Chết tiệt, lão Giang cậu làm gì vậy? Vậy mà tập thể dục?
- Không có chuyện gì đâu. Cậu bật dậy quá đột ngột rồi, tất cả đều là ảo giác thôi. Nào, bây giờ hãy ngủ tiếp đi, hít sâu thở dài, chóng mặt là bình thường.
Giang Cần đi tới giường, vuốt nhẹ đôi mắt của lão Tào, sau đó thay quần áo và ra khỏi ký túc xá, mang theo Ngụy Lan Lan và Đàm Thanh, dọc theo đại lộ Hưng Hóa đi thẳng tới trung tâm thương mại Vạn Chúng.
Mặc dù không phải ngày nghỉ cũng không phải giờ cao điểm mua sắm, nhưng vẫn có người đang đi dạo trong trung tâm thương mại, điều này đã nói lên vấn đề.
Sau nửa năm, trung tâm thương mại Vạn Chúng cuối cùng đã hoàn thành quá trình phá kén trùng sinh, trở về hoa lệ.
- Chào Giang tổng, quản lý Ngụy, quản lý Đàm.
Tại quầy dịch vụ tầng 1 của Vạn Chúng, cô em gái xinh đẹp trong chiếc váy công sở vui vẻ vẫy tay, khẽ mỉm cười, còn lộ ra hai má lúm đồng tiền.
Em gái lễ tân này là em họ của Nhạc Trúc, tính cách rất cởi mở, mỗi lần nhìn thấy Giang Cần đều thích chào hỏi.
- Tinh Tinh, gần đây lại xinh ra rồi?
- Giang tổng thật biết khen.
Giang Cần nhếch miệng cười, cảm thấy thỉnh thoảng trêu chọc một cô gái nhỏ quả thực mang lại tâm trạng vui vẻ.
Nhưng cái này cũng phải xem là người nào, khi đưa Ngụy Lan Lan, Đàm Thanh, Đổng Văn Hào đến đây thì được, nhưng khi đưa Tô Nại đến thì không được. Bởi vì mỗi lần Tô Nại đều sẽ hỏi, cậu có tin bà chủ sẽ đánh gãy chân chó của cậu không.
Mẹ kiếp, nữ lập trình viên, quả là trực tiếp và bạo lực.
Nhưng Tô Nại lại là một lập trình viên tài năng, không có cô ấy thì không được, vì vậy ông chủ Giang luôn phải nhịn nhục.
Giang Cần thu liễm nụ cười, mang theo Ngụy Lan Lan và Đàm Thanh đi lên tầng ba, dừng chân trước cửa quán trà sữa Hỉ Điềm bên cạnh quán lẩu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận