Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 647: Một căn phòng toàn là hoa khôi trường (1)

Nhưng cho dù là họ đến với mục đích gì thì họ đều có một đặc điểm chung, đó chính là ăn mặc lộng lẫy, trang điểm tinh tế.
Các nữ sinh đều là động vật thích ganh đua, biết là lần này sẽ làm người mẫu với rất nhiều hoa khôi trường, không người nào muốn thua kém một chút, tất cả đều muốn bộc lộ tài năng của mình.
- Xin chào, tôi là Liễu Y Y của Khoa Văn học Lâm Đại, cô là Sở Ti Kỳ của Khoa Luật phải không?
- Đúng vậy. Xin chào Liễu học tỷ.
- Cũng không biết cuộc thi lần trước đã xảy ra chuyện gì, tôi bỗng nhiên mất đi hơn một trăm người ủng hộ. Cho nên mặc dù cô thắng tôi, trở thành đệ nhất hoa khôi trường. Nhưng nếu như đấu lại lần nữa, tôi chưa chắc sẽ thua cô.
Mái tóc dài của Liễu Y Y nhuộm màu lanh, đeo kính áp tròng, nhìn qua rất có sức sống.
Nghe vậy, Sở Ti Kỳ cười chế giễu, chẳng thèm ngó tới.
Ví dụ như vậy cũng không chỉ có bọn họ, cho dù là cùng trường hay khác trường, các hoa khôi trường đều đang âm thầm đọ sức với nhau, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Ngoại trừ tám hoa khôi trường này còn có một số người đi cùng họ, ví dụ như bạn trai hay bạn thân, hoặc những tên liếm cẩu đến làm những công việc lặt vặt.
Cho dù ở quốc gia nào hay một thời đại nào, con gái đi ra ngoài một mình cũng không an toàn cho nên có người đi cùng cũng là chuyện bình thường. Mà khi các hoa khôi trường âm thầm tranh tài với nhau, những người đi cùng này cũng bắt đầu âm thầm phân cao thấp với nhau.
Đúng lúc này, một chiếc Audi màu đen vượt qua bụi bặm chạy vào, tiếng động cơ di chuyển lập tức truyền đến hiện trường súng ống đạn dược, đồng thời lôi kéo các nhân viên của 208 cất bước đến đón tiếp.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả hoa khôi trường cùng với mấy người đi cùng đều quay đầu lại nhìn, lập tức nhìn thấy Giang Cần mặc quần cụt màu đen bước xuống xe, lên tiếng chào mọi người.
Nhắc đến cũng thấy kì lạ, Giang Cần không đẹp trai cho lắm, cùng lắm là vóc dáng của hắn tương đối cao, ngũ quan thanh tú. Nhưng trong mắt các hoa khôi trường, dáng người hắn lại tràn đầy hào quang, hắn như từ trên trời giáng xuống vậy, vừa thần bí vừa có năng lực.
Nhất là khi mọi người ở 208 đồng thời gọi một câu ông chủ, không ai trong số họ chịu được cảm giác này.
- Đã đến hết rồi sao?
- Ông chủ, mọi người đã đến đông đủ rồi.
- Đến 208 trước đi, trước tiên chúng ta triển khai họp một chút.
Giang Cần tiện tay cầm chìa khóa xe, dẫn mọi người đến phòng làm việc 208, dọn ra một khoảng trống và sắp xếp cho mọi người ngồi xuống.
- Chúng ta phân công công việc một chút. Lan Lan phụ trách ký kết thỏa thuận ủy quyền hình ảnh; Tuyết Mai phụ trách giải thích trình tự và các động tác chụp hình cho các hoa khôi trường; Phi Vũ phụ trách về đạo cụ và trang phục; còn Dương Soái phụ trách sắp xếp chỗ ở và ba bữa ăn mỗi ngày.
Sau khi Giang Cần nói xong thì ngẩng đầu lên:
- Thợ chụp ảnh tên gì nhỉ?
Nhiếp ảnh gia lập tức nói:
- Xin chào Giang tổng, tôi là Văn Đạt, tôi là trưởng nhóm nhiếp ảnh gia của Only Artist.
- Ồ, Only Artist cũng là đối tác của chúng ta đúng không?
- Đúng vậy, ông chủ của chúng tôi đặc biệt dặn dò, nói chúng tôi phải nghe theo mọi sự sắp xếp của anh.
Giang Cần gật đầu, ngẩng đầu nhìn tám hoa khôi trường:
- Trong số những cô gái này có bạn học của tôi, có cả nhân viên của tôi, các cô ấy không phải là người mẫu chuyên nghiệp, thậm chí có một số người còn chưa từng tiếp xúc với chụp ảnh chuyên nghiệp, hình thể động tác có thể sẽ hơi khó khăn, anh nhất định phải kiên nhẫn một chút, không nên cáu gắt cũng không nên mắng người, lại càng không được ngoảnh mặt đi, thái độ trong quá trình quay phim cũng phải dịu dàng nhất có thể.
Nhiếp ảnh gia nhanh chóng gật đầu:
- Được rồi Giang tổng, mọi chuyện đều nghe theo sắp xếp của anh.
- Vậy thì ăn cơm trước đi, sau khi cơm nước xong xuôi cứ tiến hành công tác theo trình tự.
Tại hiện trường, ngoại trừ bốn người 208, những người khác đều chưa nhìn thấy dáng vẻ lúc làm việc của Giang Cần, lúc này cũng đang theo chân cuộc họp, bọn họ lập tức cảm nhận được phong cách làm việc sắc bén như dao, khí thế mạnh mẽ này khiến nhiều hoa khôi trường không nhịn được mà kẹp chặt chân.
Các nữ sinh viên đại học đều sinh hoạt tháp ngà, có lẽ chưa từng gặp một doanh nhân thật sự, bình thường bọn họ tiếp xúc với những chàng trai trẻ tuổi, đột nhiên nhìn thấy một tổng giám đốc như vậy, có ai không bối rối?
- Tôi thấy trên báo chí có nói, cậu ấy chỉ là sinh viên năm nhất, nhưng sao khí chất lại mạnh mẽ như vậy?
- Đúng vậy, cậu ấy còn đặc biệt dặn dò nhiếp ảnh gia, bảo anh ta đối xử với chúng ta tốt hơn một chút, không được bắt nạt chúng ta, thật sự rất ấm áp…
- Tôi vẫn luôn cảm thấy các chàng trai xung quanh mình quá ngây thơ, nhưng nếu là cậu ấy, có lẽ cậu ấy thật sự có thể thuần hóa được tôi.
- Vừa rồi cậu ấy chỉ mới hơi liếc nhìn tôi, trái tim tôi đã có cảm giác đập hơi loạn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận