Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 123: Đại bản doanh lập nghiệp (1)

- Được rồi, ai bảo cậu là ông chủ chứ! - Lô Tuyết Mai cắn răng, nhìn sinh viên nam bên cạnh:
- Xin lỗi người ta đi.
- Tôi…
- Sinh viên nam kia cắn răng nghiến lợi, cực kỳ không phục, nhưng cuối cùng cũng vẫn phải nói một câu xin lỗi.
Giang Cần nhìn sang phía Học viện Tài chính:
- Người cào cũng nói một câu xin lỗi đi, ngoài ra, Học viện Tài chính cử một người đưa cậu ta xuống phòng y tế xem thử, dán lấy một chiếc băng gâu, đừng để ảnh hưởng tìm đối tượng.
- Vậy để tôi đi cho.
Trưởng ban tuyên truyền của Học viện Tài chính Từ Tuấn Lập liếc qua liền nhận ra Giang Cần chính là đại thiếu gia đi con xe Bentley hôm đó, y vốn muốn tìm cơ hội kết bạn với Giang Cần, thể diện này nhất định phải giữ cho hắn.
Nhìn thấy cán bộ của Học viện Tài chính đã chủ động đưa người đi, Lô Tuyết Mai cũng bớt phần nào bực tức, sau đó không nói thêm gì nữa.
Cứ như vậy, xung đột càng lúc càng kịch liệt bỗng im bặt, mà Giang Cần cũng bước vội ba bước thành hai bước đi vào nhà vệ sinh, lúc trở ra cả mặt thoải mái.
- Đây không phải bạn trai của Phùng Nam Thư sao? - Chủ tịch Hội Sinh viên Học viện Tài chính Chu Phượng đầu óc mù mờ:
- Chúng ta cãi cả buổi, còn không có tác dụng bằng hai câu của cậu ta.
Phó chủ tịch Mã Giang Minh gãi đầu:
- Chắc là do lời cậu ấy nói có lý hơn chăng? Người cũng khoa Thiết kế cũng bị thuyết phục?
- Cậu uống nhiều rồi? Những lời mà cậu ta nói không phải tớ cũng nói rồi à? Hơn nữa không chỉ là một lần!
- Thế thì tớ cũng chịu.
- Mã Giang Minh lắc đầu.
Chu Phượng càng thắc mắc:
- Học viện Thiết kế coi như bỏ qua, nhưng ngay cả trưởng ban như Từ Tuấn Lập cũng nghe lời một tân sinh viên như cậu ta?
- Thế thì tớ càng không biết đâu.
- Khoa chúng ta ai là chủ tịch?
- Đương nhiên là chị Phượng rồi.
- Thế Giang Cần làm gì?
- Chỉ là một tân sinh viên rất ư là bình thường thôi.
- Nhưng mà sao tớ cảm thấy tớ làm chủ tịch, nhưng bộ dáng chủ tịch lại còn không bằng cậu ta.
- Ảo giác, đều là ảo giác thôi.
Chu Phượng suy nghĩ một chút:
- Mã Giang Minh, cậu đi hỏi thử, xem xem cậu ta có muốn gia nhập Hội Sinh viên không?
- Chắc chắn cậu ta sẽ đồng ý, tớ chưa bao giờ thấy người nào không muốn vào Hội Sinh viên cả.
- Mã Giang Minh vỗ ngực bảo đảm.
Thật ra lễ duyệt binh vẫn có chút đáng xem, coi như không muốn xem hội thao, xem gái xinh cũng bổ mắt lắm. Nhưng đến phân đoạn hiệu trưởng nói những vẫn đề quan trọng, thì lúc ấy những tân sinh viên ở phía dưới tinh thần phờ phạc, mặt ủ mày chau, thà ngồi ngoáy mũi cũng không thèm nhìn nhiều thêm một chút.
Giang Cần cũng nhàm chán buồn ngủ, kết quả chưa kịp ngủ đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Người gọi đến là Tào Hinh Nguyệt bên căn cứ khởi nghiệp, nói đơn xin khởi nghiệp của hắn đã được thông qua rồi, bảo hắn lúc nào có thời gian đến đó nhận thẻ đăng ký, phòng sinh hoạt cũng đã được cấp luôn rồi, lúc nào cũng có thể sử dụng.
Không phải nhanh nhất cũng phải mất một tháng, hơn nữa tỉ lệ tân sinh không được duyệt rất thấp sao?
Tôi đã tính xong chuyện sẽ thuê phòng ngoài trường học rồi, kết quả lại có tin vui ngoài mong đợi?
Giang Cần ngẩng đầu, nhìn hiệu trưởng đang đứng trên bục nói luyên thuyên không ngừng, trong lòng thầm nghĩ mình phải tìm cách chuồn trước, ngồi mãi ở chỗ này chỉ tổ tốn thời gian, không bằng đến căn cứ khởi nghiệp xem thử.
Nhưng mà vẫn chưa đợi hắn nghĩ xong, Mã Giang Minh đã từ đường con đường bên khán đài chạy tới chỗ hắn thở phì phò.
- Học đệ, cậu có hứng thú gia nhập Hội Sinh viên của bọn tôi không?
- Tôi chưa giác ngộ đủ tư tưởng, hơn nữa, tôi hiểu Hội Sinh viên, quyền lợi chẳng được bao nhiêu mà chuyện vặt vãnh thì nhiều vô kể.
Mã Giang Ninh không phải rất đồng ý với cách nói của hắn:
- Cậu không thể nói như vậy, Hội Sinh viên của Học viện Tài chính chúng tôi vẫn có rất nhiều quyền lợi.
Giang Cần suy nghĩ một chút:
- Vậy anh thử đưa ra một ví dụ xem nào, ví dụ như bây giờ tôi đang không muốn nghe thầy hiệu trưởng nói nữa, tôi muốn đi, anh có quyền thả tôi đi sao? Chắc là không rồi?
- Thế thôi hả? Cậu đừng nói một phó chủ tịch như tôi, tóm bừa một trưởng ban nào đó cũng có thể đồng ý cho cậu đi.
- Mã Giang Minh ngạo mạn mà nói.
- Quá đỉnh, cảm ơn học trưởng khóa trên nhé.
Giang Cần thu dọn đồ đạc, ba bước bước vội thành hai bước chạy trốn khỏi khán đài, vòng qua hậu trường rồi biến mất, chỉ để lại Mã Giang Minh đang ngẩn ngơ ở chỗ đó, nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp.
Có phải mình vừa bị người ta gài không?
Ban nãy mình đồng ý cho cậu ta đi à?
Nhưng mà hình như cậu ta vẫn chưa đồng ý gia nhập Hội Sinh viên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận