Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 128: Tự PR (1)

- Không phải người yêu cũng tốt, tên tra nam Giang Cần không chịu trách nhiệm kia, căn bản không xứng với Nam Thư.
Phạm Thục Linh vừa nghe thấy cái tên Giang Cần bỗng tự dưng nổi nóng, trước kia cô quen phải một thằng tra nam, nói gì mà bạn tốt nhất, kết quả bị hắn làm tổn thương, nên giờ nghe đến loại người này liền rất dễ nổi giận.
Phùng Nam Thư hừ hừ, hết sức bất mãn, quyết định tối nay không nói chuyện với Phạm Thục Linh.
Sáng ngày thứ hai, ánh nắng bao trùm khuôn viên Lâm Đại, len lỏi qua song cửa, lấp lánh chiếu vào ban công, chuông báo thức của Giang Cần còn chưa kịp vang, người đã bị tiếng chuông điện thoại của Ngụy Lan Lan đánh thức.
- Sao? Chuyện gì?
- Ông chủ, đàm phán thất bại rồi.
Sáng nay Ngụy Lan Lan đến trường dạy lái làm giao thiệp một phen, ra giá 70 ngàn, kết quả thất bại đúng như dự đoán.
70 ngàn tệ, chưa tính chi phí nhân công và chi phí xe cộ hao tổn cùng với giá xăng dầu, bọn họ cũng phải kêu gọi được hai mươi lăm học viên mới có thể gắng sức hoàn vốn. Đối với một diễn đàn mới mở mà nói, trong tình huống vẫn chưa biết tỉ suất sau khi chuyển hóa sẽ như thế nào, trường dạy lái kia không muốn mình trở thành người thử đầu tiên.
Nói trắng ra là, bọn họ không cho rằng diễn đàn của Giang Cần làm tuyên truyền sẽ kéo được nhiều học viên như vậy, bởi vì diễn đàn cũ đã đưa bọn họ vào vết xe đổ rồi.
Đương nhiên rồi, bên kia cũng căn cứ vào mức giá mà bản thân đã nghĩ để đưa ra báo giá, đó chính là 20 ngàn tệ, hơn nữa còn đòi thuê quảng cáo toàn trình.
Giang Cần không bất ngờ, rất bình tĩnh mà đón nhận sự thật, nhưng cũng văng tục chửi thề mà thừ chối thẳng mức giá này.
Nhưng trường dạy lái xe kia cũng là diện có tiền trong số những hộ giàu có ở Lâm Đại rồi, ngay cả bọn họ cũng chỉ báo giá có 20 ngàn, những doanh nhân khác cũng không cần hỏi nữa.
- Ông chủ, bây giờ làm sao? Lại đi giao thiệp với những doanh nhân thuê quảng cáo khác sao.
- Muộn rồi, cô đi làm chuyện khác đi, để tôi nghĩ cách.
- ?
Giang Cần không giải thích quá nhiều, tắt điện thoại ngồi dậy.
Sau khi bò xuống giường, Giang Cần kiểm tra thời khóa biểu hôm nay, phát hiện hôm nay chỉ có một tiết của khóa học công khai tên là Sinh hoạt đầu khóa.
Thế là hắn thay quần áo rời khỏi kí túc xá, chạy thẳng đến tòa giảng đường phía nam quảng trường trước.
Quảng trường này là nơi các doanh nghiệp buôn bán nhỏ lẻ tập trung nhiều nhất ở trong khuôn viên Lâm Đại, có siêu thị, tiệm trà sữa, tiệm cắt tóc, tiêm trái cây, quán trà.
Tên gốc của quảng trường Tiến lên là quảng trường chăm học, nhưng nghe thì cảm thấy nó hơi phèn, nên mọi người vẫn thích gọi nó là quảng trường Tiến lên.
Giang Cần tìm một chỗ nắng không chiếu tới, ngồi khoanh chân gần một tiếng, không ngừng quan sát lượng khách quen của những hộ kinh doanh ở quảng trường Tiến lên, cuối cùng hắn quyết định, quay người tiến vào một tiệm trà sữa cả buổi sáng chỉ có ba mống khách.
- Hiện nay, những hộ kinh doanh cá thể như nhà chị, thật sự muốn tiếp tục kinh doanh rất khó.
- Cậu biết bên siêu thị của học viện thực hiện dùng thẻ tích điểm đổi trà sữa không? Chỗ bọn họ còn bán trà sữa rẻ hơn chỗ chị một nửa!
- Nhưng bọn họ không phải vì kiếm tiến, mà vì họ muốn kéo lượng tiêu thụ cho những hàng hóa khác.
- Không chứ, hoạt động này mới thực hiện có nửa năm, mà bên chị đã không buôn bán được gì rồi, cùng lắm là có mấy đứa sinh viên đến tòa này học, cảm thấy phải không đáng để phải chạy xa, mới đến mua một ly ở chỗ chị.
- Thực ra thì chị đã muốn bỏ nghề từ sớm rồi, nhưng mà phòng chị thuê một năm nữa mới hết hạn, giờ mà bỏ nó ở đấy chẳng phải mất trắng à, cố gắng duy trì trong lòng mới dễ chịu hơn tí.
- Lúc trước cảm thấy ở trong đại học, bán gì cũng dễ, giờ mới biết, nơi càng nhiều người cạnh tranh càng lớn.
Bà chủ tiệm trà sữa là một chị gái trẻ tầm hai bảy hai mươi tám tuổi, tóc nhuộm vàng, mặt đầy oán trách, hận không thể lao vào siêu thị của trường mà cắn mấy người trong đó.
Mất tiền không đáng sợ, đáng sợ là mất tiền mà còn không ngừng lỗ, đây mới là điều giày vò người ta nhất, bởi vì mấy người không chỉ đem đến tổn thất kinh tế, mà còn khiến người ta suy sụp tinh thần.
Giang Cần nhìn quanh trong tiệm một phen:
- Kinh doanh cái khác không được sao?
- Tiệm này nằm trong góc của tòa giảng đường này, diện tích có như vậy thôi, ngoài bán trà sữa còn đâu chả làm được gì, hơn nữa mọi người đều biết chị kinh doanh không tốt, chuyển cũng không đi được.
Chị gái oán giận mà than.
- Thế nếu có người đồng ý giúp chị trả tiền thuê phòng thì sao, chị có đồng ý chuyển nhượng không?
- Làm gì có người ngu như thế được?
Chị gái nhuộm tóc vàng căn bản không tin.
Giang Cần ho một tiếng:
- Người ngốc như vậy, cũng không phải là không có, chị nhìn tôi xem có giống không?
- Nếu như có thể lấy lại được tiền thuê nhà, chị lập tức nhượng luôn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận