Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 685: Buổi tiệc rượu đầu tiên của Hiệp hội thương mại Lâm Xuyên (2)

Tuy khái niệm Hiệp hội thương mại Lâm Xuyên là do Giang Cần nói ra, nhưng chính thức bắt đầu là từ tòa thị chính Lâm Xuyên. Hơn nữa người tham gia đều là những tay chơi lớn vậy nên ở trong trường hợp này, Giang Cần vẫn có cảm giác bị ngó lơ.
Dù sao thì hắn vẫn còn quá trẻ tuổi, và một số ông chủ lớn tuổi cũng ngại khi chủ động tới chào hỏi hắn.
Nhưng đúng lúc này, Hà Ích Quân mặc vest đi tới. Nhìn thấy thần thái sáng láng, rõ ràng là nửa năm qua đã kiếm được kha khá, người cũng trẻ hơn rất nhiều.
- Giang tổng, tôi giới thiệu với cậu chút, đây là Lưu Giai Minh của Gia Đa Cát, công ty anh ấy sản xuất trà lạnh rất có tiếng ở Lâm Xuyên chúng ta.
- Xin chào Lưu tổng. - Giang Cần lễ phép vươn tay.
Lưu Giai Minh vội nắm lấy tay hắn:
- Giang tổng, lần này nhờ có sự giúp đỡ của cậu, sản phẩm công ty chúng tôi đã có mặt trên rất nhiều thành phố. Đây cũng coi như bước đầu tiên để phát triển ra ngoài Lâm Xuyên.
- Lưu tổng khách sáo rồi, đều là nhờ công sức của mọi người, tôi chỉ có trách nhiệm quảng cáo. À đúng rồi, trà bên các người bán thế nào?
- Doanh số cực kì thảm, tôi cảm thấy rất bế tắc. Nghe nói Giang tổng là chuyên gia marketing, lần này tôi đặc biệt nhờ lão Hà giới thiệu giúp tôi, muốn hỏi xem cậu có biện pháp nào không.
Lưu Giai Minh nói xong liền đưa một cái túi qua. Bên trong là tài liệu quảng cáo và sản phẩm thực tế.
Giang Cần nhận lấy, xem xét cẩn thận. Một lúc sau hắn mới ngẩng đầu lên:
- Chiết xuất từ thảo dược Trung Hoa với phương thức bí truyền ngàn năm giúp thanh nhiệt giải độc, tiêu sưng giảm đau, các người bán thuốc hay bán đồ uống?
- Đồ uống, nhưng đúng là nó có thành phần và công hiệu của thuốc đông y.
- Nhưng Lưu tổng, lúc đi siêu thị mua nước uống ai lại muốn mua một bình thuốc chứ? Cũng quá kì rồi.
Lưu Giai Minh gãi đầu:
- Đúng vậy nhỉ, chúng tôi đã nghiên cứu thị trường rất nhiều lần, phản ứng của người tiêu thụ đều như vậy. Nhưng nếu không nói như vậy sẽ không nổi bật được ưu điểm của chúng tôi.
Giang Cần rót rượu vào ly cho y:
- Ưu điểm ngược lại là nổi bật thật, nhưng không phải là không bán được sao?
- Đúng vậy, không bán được, một chút cũng không được. Trà lạnh không có thị trường ở Trung Quốc. Người ta vẫn thích uống nước ngọt có ga và nước ép trái cây hơn.
- Lưu tổng, anh muốn miêu tả đặc điểm rõ ràng để thu hút khách hàng đúng không. Kỳ thực việc này không khó, chỉ cần một ít thứ hot để marketing là được. Bây giờ sản phẩm của chúng ta không có thị trường thì chúng ta có thể ké sản phẩm của những cái có thị trường.
Lưu Giai Minh vô cùng hoang mang:
- Giang tổng có thể nói đơn giản chút không?
Giang Cần buông ly rượu xuống:
- Ăn lẩu sợ nóng? Uống Gia Đa Cát, anh cảm thấy thế nào?
Lưu Giai Minh sửng sốt ba giây rồi hít sâu một hơi, thầm mắng hai tiếng chết tiệt trước mặt mọi người sau đó liều mạng nói cảm ơn rồi vội nhặt áo khoác rời khỏi buổi tiệc.
Quá tuyệt, mẹ nó quá tuyệt!
Ăn lẩu sợ nóng? Uống Gia Đa Cát.
Chỉ vài chữ cái đơn giản đã nói ra đặc điểm sản phẩm trà lạnh của bọn họ. Mẹ nó, ăn lẩu sợ nhất là nóng, nếu marketing cái này tốt, khi cả nước ăn lẩu đều sẽ nhớ đến Gia Đa Cát!
Y muốn kiếm tiền, muốn có hợp đồng lớn, gia nhập hợp tác chiến lược này thật mẹ nó không lỗ chút nào!
Nhìn thấy Lưu tổng vội vàng rời khỏi sảnh tiệc như là nghe nói "vợ sinh", Giang Cần choáng váng.
Còn tiền thì sao? Con mẹ nó anh không trả tiền cho tôi à, ý tưởng marketing này đáng giá ít nhất một trăm triệu, sao anh lại lấy đồ của tôi rồi bỏ chạy.
- Hà tổng, người là anh mang đến, anh ta không trả tiền đã bỏ chạy, ý tưởng kia của tôi trị giá một trăm triệu, món nợ này tính trên đầu anh, hiện tại anh nợ tôi một trăm triệu.
Giang Cần chĩa mũi nhọn về phía Hà Ích Quân.
Hà Ích Quân vẻ mặt khó tin:
- Cậu có lịch sự không?
Giang Cần vẻ mặt cao lãnh nhìn y:
- Việc đã làm, nhưng tiền không lấy được, điều này có hợp lý không?
- Tôi ngược lại cảm thấy, hình như chỉ số thông minh của cậu bị tụt. Cậu không nhớ lúc trước cậu đối với tôi như thế nào sao? Một ý tưởng cải cách trung tâm thương mại mà cậu lại chia làm bốn mới lấy ra, hãm hại tôi mất đi một cơ hội hợp tác đôi bên cùng có lợi. Lần này, lợi ích còn chưa bàn đến mà cậu đã vội vàng đưa đồ vật ra ngoài?
- Tôi cũng không ngờ lại có người còn khốn kiếp hơn tôi, lúc tôi cướp đồ của người khác tối thiểu còn khách khí hai câu.
Hà Ích Quân lấy điện thoại ra:
- Như vậy đi, tôi gọi điện thoại cho anh ta trước.
Giang Cần đưa tay ngăn y lại:
- Chuyện đòi tiền không cần vội, thật ra hôm nay tới bộc lộ tài năng cũng không chỉ là vì chút phí lên kế hoạch kia, chủ yếu là vì mở rộng tầm mắt cho mọi người, để cho bọn họ hiểu được người hợp tác với Giang Cần ta, nhất định sẽ thắng đến tê dại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận