Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 1075: Rốt cuộc cậu có bị chứng sợ xã hội không? (1)

Dù hắn có tới mười tám tỷ đi chăng nữa, những kẻ không chịu trả lương thì vẫn sẽ không trả, vậy nên bàn luận về chuyện này có ích gì. Có thời gian đó, thà rằng hít thêm chút đường còn hơn. Nhất là Phùng Nam Thư, lần này đã trải qua một cái Tết nguyên vẹn ở nhà Giang Cần, có rất nhiều thứ để hít.
"Tam Đại Gia khi gặp tớ luôn gọi tớ là người nhà Giang Cần, ông ấy là người tốt..."
"Bác Lý hàng xóm mỗi ngày đều cãi nhau với bạn thân của con trai mình, mẹ Giang Cần mỗi lần đều đi xem kịch vui, tớ nghe bác ấy khen tớ ngoan."
"Gặp được cậu cả, dì hai, dì út, bà ngoại và ông ngoại..."
"Tớ thích cái Tết như vậy, muốn được trải qua lần nữa."
Phùng Nam Thư mặc pijama hình Gấu Pooh, đôi mắt long lanh, kể lại những kỷ niệm đáng nhớ, đôi chân thon dài tỏa hương dưới ánh đèn, trắng nõn nà như được điêu khắc từ ngọc.
Vương Hải Ny nghe xong mơ màng: "Mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu này tốt quá, tớ không thể tưởng tượng nổi."
"Quan hệ mẹ chồng - nàng dâu gì chứ, càng nghe tớ càng thấy Giang Cần giống như người đến ở rể." Cao Văn Tuệ dùng một câu nói chỉ ra trọng điểm.
"Ở rể là gì cơ?" Phùng Nam Thư hơi mơ hồ.
"Ý là đi làm rể, nhà là của cậu, còn Giang Cần nho nhỏ mới là người ngoài, nói một cách đơn giản, cậu ta được gả vào nhà cậu rồi."
Phùng Nam Thư hơi vui vẻ, nhưng vẫn tỏ vẻ e ngại: "Cậu cứ nói vậy đi, Giang Cần sẽ trừ lương cậu đấy."
Cao Văn Tuệ lập tức ưỡn bộ ngực không nảy nở lắm: "Lương? Người đàng hoàng ai sống nhờ vào lương chứ, tiền thưởng cậu cho tớ còn không tiêu hết được."
Phạm Thục Linh vươn tay bóc một quả quýt, chia cho bốn người rồi bất chợt mở lời: "Nam Thư, tớ có một thắc mắc, rốt cuộc cậu có phải là người sợ xã hội hay không?"
Phùng Nam Thư quay đầu nhìn cô ấy, nhẹ nhàng gật đầu: "Tớ có mắc chứng sợ xã hội."
"Tớ cảm thấy cậu đang giả vờ, mục đích để làm cho Giang Cần giảm bớt cảnh giác, dẫn cậu về nhà, rồi từ đó âm thầm sắp xếp, dễ dàng chiếm được tình cảm của tất cả họ hàng và bạn bè của cậu ta, đến lúc đó cậu ta muốn không nhận cũng không được."
Phùng Nam Thư ngơ ngác một lúc, đôi mắt dần nheo lại: "Cậu nói bừa, tớ đâu có thông minh đến vậy."
"Nhưng cậu lại giúp gói sủi cảo, còn về thôn cúng tổ tiên, đi cùng mẹ của Giang Cần tán gẫu khắp nơi, rõ ràng không phải hành vi của người sợ xã hội."
Phùng Nam Thư im lặng một lát: "Tớ ra ngoài thực sự cảm thấy sợ hãi, nhưng ở nhà Giang Cần thì lại không hề sợ hãi, thậm chí còn hơi kiêu ngạo."
Vương Hải Ny gật đầu: "Nhà không phải là xã hội, sợ xã hội không phải là sợ nhà, hợp lý!"
Phùng Nam Thư bày ra vẻ tiên nữ hài lòng: "Hải Ny là người tốt."
"Hải Ny, chuyện tình cảm của cậu thế nào?"
"Cứ như vậy thôi, không làm gì nhiều chỉ trò chuyện qua điện thoại, nhưng đều chưa nói với gia đình, tớ năm ba, cậu ấy năm nhất, yếu tố không ổn định quá nhiều, không chắc có thể đi đến cuối cùng không, cậu còn mong tớ giống như Phùng Nam Thư, lén lút về nhà à? Tình bạn của họ quá diệu kỳ."
Nghe câu trả lời của Vương Hải Ny, mọi người không nhịn được mà gật đầu, đây mới là tình yêu của sinh viên đại học bình thường chứ, chẳng giống như Phùng Nam Thư, cả ngày bạn bè bạn bè, mà còn biết rõ tổ tiên nhà Giang Cần nằm ở đâu.
Có điều, tính cách của Giang Cần thật sự khó chiều, miệng cũng thực sự cứng, cứ nhắc đến chuyện yêu đương là như bị ong vò vẽ đốt, tránh không kịp, có lẽ chỉ có tính cách của Phùng Nam Thư mới có thể 'trị' được.
Đừng nhìn Phùng Nam Thư ngốc nghếch, thiếu hiểu biết về nhiều khía cạnh trong quan hệ xã hội, nhưng lại thường xuyên thông minh ở những lúc cần thiết.
Xét về tính cách của cả hai người, Phùng Nam Thư dùng sự ngốc nghếch của mình để phá vỡ sự phòng thủ tuyệt đối của Giang Cần, dùng lá cờ tình bạn mà khiến Giang Cần dần dần sa lầy.
Đôi khi Giang Cần cũng buồn bực tự hỏi, đừng nói người ngốc kia là mình đấy nhé? Nhưng mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu của Phùng Nam Thư, hắn lại tự nhủ, không thể nào, chắc chắn không phải, mình thông minh như vậy, ai lừa được mình chứ!
Và thế là, từng bước một, tình bạn giữa họ dần dần trở nên mạnh mẽ đến kỳ lạ.
Nghĩ đến đây, Cao Văn Tuệ không khỏi rùng mình sợ hãi.
Nhớ lại khi mới bắt đầu năm nhất, cô ấy từng hướng dẫn Phùng Nam Thư cách yêu đương, thậm chí còn dùng QQ của Nam Thư để nhắn tin tán tỉnh Giang Cần. Bây giờ nhìn lại, những kế hoạch của mình áp dụng với họ quả thực chỉ là con đường chết.
Nhìn lại quãng đường họ đã đi qua, cô ấy mới nhận ra, sự ngốc nghếch của Phùng Nam Thư chính là liều thuốc tốt nhất cho cái miệng cứng của Giang Cần.
"Phùng Nam Thư, tớ đã xem thường cậu rồi, cậu mới là chuyên gia tình yêu chứ."
"Tớ không phải, tớ chỉ là não bạn thân mà thôi." Phùng Nam Thư không hề thừa nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận