Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 188: Trả tiền giùm người

Đêm khuya, sau khi ra khỏi cửa của cơ sở khởi nghiệp, tâm trí Giản Thuần vẫn còn mơ hồ.
Cô biết về cuộc thi hoa khôi, thậm chí còn đăng ký cho bản thân, cô cũng biết về độ nổi tiếng của quán trà sữa Hỉ Điềm, thậm chí còn uống rất nhiều lần.
Vào tiết kinh tế học thứ tư tuần trước, giảng viên còn lấy việc này làm ví dụ, nói rằng người này có ý tưởng tốt, đủ năng lực, can đảm cẩn trọng, không gì không làm được, còn nói rằng người này tuyệt đối sẽ không dừng bước như vậy.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ ông chủ của trang web này là Giang Cần.
Nam sinh khoa trương đó?
Không, hắn thực sự là người thích khoe mẽ sao?
Giản Thuần không khỏi nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi ở phố Nam, Giang Cần vừa đến đã kiểm soát được tình hình, tìm người mua thức ăn, căn dặn Trang Thần đi mua sữa, hỏi lý do xảy ra sự việc, mỗi một bước, hắn làm một cách vừa tinh tế tỉ mỉ lại vừa ổn thỏa.
Nếu đổi lại là cô…
Không, đổi lại bất kỳ người nào có mặt cũng không thể làm được chu đáo như vậy.
Vừa nghĩ đến đây, Giản Thuần nhịn không được quay đầu sang, phát hiện Tống Tình Tình, Tưởng Điềm và Phan Tú cũng đang cảm thấy mơ hồ, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.
- Giang Cần là ông chủ của Zhihu?
- Vừa rồi Giang Cần lái chiếc Audi bằng một tay, thực sự rất đẹp trai!
- Mình nghe nói chỉ riêng tháng trước, phí quảng cáo Zhihu nhận được đã hơn năm trăm nghìn tệ.
- Có tiền lại có năng lực, trời ơi, nam thần của tôi đúng là quá quyến rũ!
Trong lúc đang nói chuyện, đột nhiên có một bóng đen đạp xe chạy như bay đến, chính là Trang Thần, người đã bị ướt sũng.
Ban đầu y đang đi về hướng ký túc xá, nhưng nhìn thấy Giản Thuần thì lập tức rẽ cua, lúc phanh xe còn xoạc bánh một chút, trông rất đẹp trai.
Không còn cách nào khác, chàng trai ấm áp xếp sau chó.
Chiếc xe nhồi nhét sáu người vẫn được, nhưng thêm một người cũng không thể chứa thêm, ai bảo Trang Thần là chàng trai ấm áp chứ? Phải khiêm nhường, phải nói mọi người đi trước đi, tôi đi về một mình cũng được, phải nói không sao đâu, các cậu không cần phải lo lắng cho tôi.
Vậy tại sao lại nói chàng trai ấm áp còn không bằng liếm cẩu?
Nếu liếm cẩu thật sự trơ tráo không biết thẹn, nói không chừng thật sự có thể chiếm được một chút ưu thế, nhưng chàng trai ấm áp lại không như vậy, vừa phải nịnh, vừa phải làm bậc quân tử, đến cuối cùng lông cũng sẽ rụng hết.
- Thuần Thuần, sao các cậu lại ở đây? - Trang Thần xuống xe, vẻ mặt quan tâm.
- Giang Cần đưa chúng tôi đến đây. - Khi nhắc đến tên Giang Cần, giọng nói của Giản Thuần hơi run lên.
Trang Thần cũng không hỏi chi tiết, chỉ hơi oán trách:
- Không đưa các cậu đến ký túc xá, không có chút quý ông nào, như vậy đi, tôi đưa các cậu về nhé?
- Thôi đi, mưa to như vậy, cậu về trước đi, đừng lo lắng, đầu óc tôi hơi rối, không muốn nói chuyện.
Giản Thuần không cho Trang Thần cơ hội nói thêm câu thứ hai thì đã quay người rời đi.
Nhìn Giản Thuần rời đi, Trang Thần khẽ thở dài, nhưng lại không thất vọng quá nhiều.
Y nghĩ có lẽ là do Giản Thuần đã chịu phải sự sợ hãi quá lớn, bây giờ có hơi hồn bay phách lạc cũng là chuyện rất bình thường.
Thế là Trang Thần lại đạp xe đạp, chạy tới ký túc xá nam, cuối cùng cũng đến tòa nhà ký túc xá, nhưng lại không vội trở về, mà cầm theo hai trăm tệ đến 302, nhét vào tay Giang Cần.
Tiền mua sữa và thuốc mỡ cho bà lão vốn là do Giang Cần ứng ra trước, vì vậy Giang Cần nhận lấy một cách rất tự nhiên.
- Giản Thuần đưa à?
- Tôi đưa.
Trang Thần nheo mắt cười.
Giang Cần xoắn cổ áo sơ mi hai lần, không nhịn được cười:
- Cậu ấy tông người, cậu lại đưa tiền, là làm chuyện gì thế?
- Giữa tôi và Giản Thuần không phân biệt lẫn nhau, giống như cậu và Phùng Nam Thư.
Giang Cần khẽ cười, dành cho y một ánh mắt ấm áp xem như động viên, thầm nói, người anh em, nếu không có việc gì thì cậu có thể đến công trường đi dạo một lát, nếu không, chắc chắn cậu sẽ bị phế bỏ.
Những chuyện như tình yêu, chính là người ngoài cuộc thì tỉnh táo, người trong cuộc thì u mê, người khác không thể cứu được, chỉ có thể tự cứu lấy mình.
Trang Thần ngồi ở 302 không bao lâu thì trở về, khi đi, trên mặt y còn mang theo nụ cười rúc rích, Nhâm Tự Cường nằm trên giường cũng giống hệt.
Tuyệt, tuyệt vời.
Giang Cần đi đổ nước, lúc đi ngang qua bên giường nhìn thấy Tào Quảng Vũ vẫn đang gõ phím.
- Cậu làm gì thế?
- Không có gì, trò chuyện với một người bạn trên diễn đàn thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận