Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 1354: Tần Tĩnh Thu phân chia Bất Động Sản Phùng Thế (2)

Hai năm gần đây, hai công ty hợp tác phát triển khu phức hợp thương mại và nhà ở, vì vậy dù bất động sản Tần Thị tách khỏi Phùng Thế cũng không gặp trở ngại lớn, ngược lại còn giảm bớt gánh nặng.
Chỉ có một phần vốn đầu tư trong Tư Bản Cự Phong là đáng tiếc.
Nhưng, đó cũng là điều không thể tránh khỏi.
Có điều, có một điều Tần Tĩnh Thu chưa rõ: tại sao Phùng Thế Vinh và Đoàn Dĩnh dường như chưa bao giờ nhắc đến Giang Cần.
Chú Cung từng nói anh cả biết sự tồn tại của Giang Cần, nhưng với tình hình hiện tại, có vẻ như ông ta biết rất ít hoặc không quan tâm.
Thực ra, Tần Tĩnh Thu đoán đúng.
Phùng Nam Thư ở trong nước luôn được Đoàn Dĩnh chăm sóc, sự hiểu biết của Phùng Thế Vinh về con gái chủ yếu đến từ báo cáo của thư ký Đoàn Dĩnh.
Khi Giang Cần và Phùng Nam Thư quen nhau, khủng hoảng tài chính ở nước ngoài rất nghiêm trọng.
Đầu tư của nhà họ Phùng ở nước ngoài gần như suy giảm, Phùng Thế Vinh không còn nhiều tâm trí để nghĩ đến chuyện khác.
Hơn nữa, con của hai người họ vừa mới chào đời, ông ta càng không để tâm đến con gái.
Đoàn Dĩnh nói với Phùng Thế Vinh rằng tinh thần của Nam Thư đã tốt hơn, còn kết bạn mới, hai người thường xuyên cùng đọc sách ở thư viện.
Phùng Thế Vinh cảm thấy rất tốt, ít nhất con gái đã có bạn, điều này chứng tỏ gửi cô về Tế Châu dưỡng bệnh là hiệu quả.
Mà việc gửi cô về Tế Châu, vốn là ý tưởng của Đoàn Dĩnh, sự biết ơn này đương nhiên lại đổ về bà ta.
Đoàn Dĩnh thì không quan tâm đến Phùng Nam Thư.
Bà ta đã sinh con trai cho Phùng Thế Vinh, dựa vào con mà vinh hiển, bà ta không cần lợi dụng Phùng Nam Thư để tạo ấn tượng tốt nữa.
Vì vậy, sự tự do của Phùng Nam Thư sau khi tốt nghiệp trung học, cũng phần nào nhờ Đoàn Dĩnh đã có con.
Có điều đến bây giờ, cả hai đều không biết rằng, Phùng Nam Thư không chỉ là kết bạn, mà còn nhặt được một mỏ vàng bên đường, hơn nữa mỏ vàng đó còn rất cưng chiều cô.
Thoắt cái đã đến hoàng hôn, Phùng Thế Hoa từ nhà hát trở về biệt thự: "Tĩnh Thu, chị dâu đã về chưa?"
"Chị dâu chưa về, nhưng hồ ly tinh thì có một người về rồi."
"Sao em không báo cho anh một tiếng?"
Tần Tĩnh Thu liếc nhìn ông ấy: "Người đến không có ý tốt, lẽ nào em phải rêu rao khắp nơi?"
Phùng Thế Hoa thở dài: "Dù sao cũng là người một nhà mà."
"Anh và họ là người một nhà, không phải em. Em với Nam Thư và Giang Cần mới là một nhà."
"Ơ, em không thể bỏ rơi anh được!"
Tần Tĩnh Thu đứng dậy, lấy từ trong túi ra một xấp tài liệu: "Ký vào đây đi, em sẽ cho phép anh và bọn em trở thành một gia đình."
Phùng Thế Hoa cầm tài liệu lên, nhìn qua một lượt, mặt hơi biến sắc: "Em định cắt đứt quan hệ với họ sao?"
"Bất động sản Tần Thị là do em tự tay xây dựng, số tiền đầu tư trong tài liệu cũng là từ công ty, em chỉ lấy phần em xứng đáng."
"Tĩnh Thu, hãy suy nghĩ lại đi."
Tần Tĩnh Thu nắm lấy tay ông ấy: "Không thể suy nghĩ thêm nữa, anh cũng không muốn những tài sản này cuối cùng rơi vào tay con trai Đoàn Dĩnh chứ? Thật lòng mà nói, em không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì với thằng bé đó, nhưng Nam Thư thì khác, Nam Thư là con gái em nuôi."
Phùng Thế Hoa im lặng một lúc lâu, dưới ánh mắt kiên quyết của vợ, nhẹ nhàng cầm bút lên.
Đoàn Dĩnh trở về từ nước ngoài, biệt thự nhà bà ta dần có nhiều khách đến thăm, phần lớn là họ hàng của bà ta.
Chẳng hạn như bố mẹ, anh trai, cháu trai, cháu gái, và vài người em họ.
Một đám người đông đúc ngồi trong phòng khách, ồn ào náo nhiệt.
Từ khi Đoàn Dĩnh trở thành bà Phùng, nhà họ Đoàn thành lập nhiều công ty, nhờ vào nguồn lực từ nhà họ Phùng để thu về nhiều lợi ích.
Anh trai của Đoàn Dĩnh tên là Đoàn Hoằng, mở một công ty cung cấp nông sản lớn nhưng gần đây làm ăn không tốt, đơn hàng giảm sút.
Con trai của Đoàn Hoằng là Đoàn Văn Chiêu, tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng.
Sau khi tốt nghiệp, Đoàn Văn Chiêu bắt đầu dấn thân vào lĩnh vực internet, thực hiện nhiều dự án như nền tảng dịch vụ cuộc sống, trang web tìm nhà, kiếm được khá nhiều tiền.
Năm 2009, y tham gia vào mảng trang web mua chung nhưng suýt phá sản, mất nhiều tiền.
Có điều, việc kinh doanh có lúc lời lúc lỗ là bình thường, Đoàn Văn Chiêu không nản lòng.
Hiện tại, y đang theo đuổi lĩnh vực giao đồ ăn, phát triển một ứng dụng tên "Giờ cơm", mở rộng tại Thâm Quyến, quyết tâm làm lớn.
Đoàn Dĩnh rất quý mến cháu trai này, còn bảo con trai mình nên học hỏi anh họ.
Con trai của Đoàn Dĩnh tên là Andy, nói tiếng Anh rất lưu loát.
Đoàn Văn Chiêu cũng chuyển sang tiếng Anh, trò chuyện một cách trôi chảy với em họ, tạo nên không khí gia đình trí thức trong phòng khách.
"À, cô ơi, khi nào thì chú về nước?"
"Chiều ngày 15."
"Ngày 15? Nghĩa là ngày kia."
"Đúng."
"Thật tiếc quá, dự án của cháu đang phát triển nhanh, không thể rời được, nên ngày mai cháu phải về Thâm Quyến, lần này không gặp được chú rồi."
"Không sao, chúng ta sẽ ở lại đây một thời gian, khi nào rảnh cháu đến thăm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận