Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 364: Nhờ Giang tổng mang tôi phát tài (2)

Cộc cộc cộc…
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa sổ xe bỗng nhiên truyền đến một hồi âm thanh gõ cửa xe không nhanh không chậm. Giang Cần còn tưởng mình gặp phải cảnh sát giao thông, vừa hạ cửa xuống nhìn ra bên ngoài, kết quả thấy được khuôn mặt mang vẻ phức tạp của Hà Ích Quân.
Khi y uống rượu xong thì có tật đỏ mặt, lại còn nhíu lông mày nên có chút cảm giác như Chung Quỳ.
Lúc này, ánh mắt Hà Ích Quân rơi vào một xấp danh thiếp thật dày kia, im lặng nửa ngày không nói chuyện, cuối cùng nhìn về phía Ngụy Lan Lan ngồi ở hàng ghế sau.
- Trưởng phòng Ngụy?
- Hà tổng, thật là khéo… - Ngụy Lan Lan có chút lúng túng lên tiếng.
Sau khi xác nhận thân phận của đối phương, khóe miệng của Hà Ích Quân không nhịn được co quắp một chút.
Ngay từ đầu y đã cảm thấy em gái check in ở cửa ra vào khá quen, vốn dĩ y định nhìn lại lần nữa, nhưng lại bị Giang Cần ngăn lại.
Bây giờ nghĩ lại, hóa ra cái hố lớn nhất đã được đào ở cửa, tới một người lọt hố một người, không một ai chạy thoát.
Thủ đoạn được lắm, Giang Cần này đúng là cao tay.
Đúng là người ta không muốn danh thiếp, thứ người ta muốn chính là tất cả mọi người ngoan ngoãn giao danh thiếp trong tay ra.
- Hà tổng, sao ngài lại ở chỗ này?
Giang Cần không nhịn được mở miệng.
Hà Ích Quân cười:
- Tôi vừa lên xe, lúc đi đến đây thì thấy xe của cậu không nhúc nhích, tôi nghĩ chắc là có chút phiền toái nên xuống xem thử, nhưng không ngờ tới, tôi thật sự là...
- Ngài đúng là người có tâm địa ấm áp.
Giang Cần phun một cái rắm thơm ngát.
- Con mẹ nó chứ, tôi muốn nói thật sự là mở mang tầm mắt, Giang tổng, cậu không phát tài thì ai có thể phát tài cơ chứ?
- Tôi nói những này danh thiếp là do tôi nhặt được, ngài tin không? - Giang Cần nói láo mà mặt không đỏ hơi thở không gấp.
Hà Ích Quân nghĩ có quỷ mới tin cậu:
- Không phải là tôi không nhìn thấu được cậu, mà là tôi đã quá coi thường khẩu vị của cậu rồi.
- Sao có thể nha, tôi cũng chưa ăn được bao nhiêu đồ ăn, rượu thì không uống một ngụm nào, khẩu vị rất nhỏ. - Vẻ mặt Giang Cần rất khiêm tốn.
- Đừng nói những lời vớ vẩn đó, thỏa mãn sự tò mò của tôi đi, làm thế quái nào mà cậu lại nghĩ ra ý tưởng chết tiệt này vậy?
Giang Cần từ trên xe bước xuống, kéo Hà Ích Quân đến ven đường:
- Không phải anh đã nói rồi sao, những người tới đây đều mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì, còn đặc biệt thích thừa dịp này để trang bức. Cho nên tôi đã cung cấp cho mọi người một cơ hội để trang bức, thuận tiện thu một chút lợi ích nhỏ cho mình, chỉ thế thôi.
Sau khi nghe xong, Hà Ích Quân lộ ra ánh mắt khó có thể tin nổi:
- Chỉ vì một câu nói kia của tôi?
- Với tôi mà nói, thông tin hữu ích không cần nhiều, một câu là đủ.
- Cậu…
Hà Ích Quân không biết nên nói cái gì.
Nguyên thoại của y là: Hội viên của thương hội ít học, tính tình không tốt, rất dễ không coi ai ra gì, nhất là trong trường hợp xã giao như thế này, tất cả mọi người đều là vì trang bức mà đến, cậu niên thiếu khí thịnh thì cố gắng nói ít nhìn nhiều.
Trọng điểm chú ý của những người bình thường sẽ là câu nói ít nhìn nhiều phải không?
Ai mà lại cắn chặt những câu trước để làm nền xâm nhập nghiên cứu cơ chứ?
Nhưng Giang Cần quả thực đã bắt lấy trọng điểm mà ngay cả mình đều không nghĩ tới, chuyển hóa thế yếu tuyệt đối thành ưu thế tuyệt đối.
Hà Ích Quân kinh doanh nhiều năm, bỗng nhiên cảm thấy trước kia mình vẫn còn quá lương thiện, nếu có trái tim bẩn thỉu như Giang Cần thì giá trị tài sản ròng của y có tăng lên gấp trăm lần cũng không thành vấn đề.
- Hà tổng, tôi thật sự không có ý giấu giếm anh.
- Giang tổng chỉ cần nhớ sau này mang tôi phát tài là được rồi. - Hà Ích Quân nói một câu nho nhỏ.
Giang Cần nhếch miệng cười một tiếng:
- Xem ngài nói này, tôi còn phải trông cậy vào ngài chứng thực uy tín cho tôi mà, ngài là đùi của tôi ở Lâm Xuyên mà.
- Cậu có ý gì?
- Sau Tết, nếu có Hứa tổng, Lương tổng, Vương tổng nghe ngóng về tôi ở chỗ ngài, xin hãy giúp tôi nói thêm vài lời tử tế, đừng nhắc đến ngôi sao học tập là được.
Hà Ích Quân cũng là người làm ăn, sau khi nghe câu này y lập tức hiểu ra vấn đề.
Giang Cần lấy được danh thiếp, nhưng cái thân phận sinh viên lập nghiệp này quá gà, không lọt được vào mắt xanh của những ông chủ lớn kia. Sau này khi hắn đi đàm phán với tất cả các bên, rất có thể sẽ làm mờ hình tượng sinh viên của mình và dùng phương pháp trái ngược, đóng gói mình thành đối tác của trung tâm thương mại Vạn Chúng.
Cứ như vậy, uy tín của trung tâm thương mại Vạn Chúng trong lúc vô hình đã trở thành thứ chứng thực cho uy tín của hắn.
Nói thật, nếu như không có chuyến đi của Mạn Kỳ đến đại học Lâm Xuyên, thì Hà Ích Quân tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận