Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 541: Sao lại cho ta phần thưởng lớn như vậy?

Phùng Nam Thư đá chân:
- Giang Cần, cởi giày giúp mình.
- Đừng vội, để mình xem ở đây có cung cấp dép lê dùng một lần không, không có thì thôi, đồ công cộng không sạch sẽ.
Giang Cần đứng dậy đi tới tủ lục một chút, quả nhiên tìm được hai đôi dép lê dùng một lần, vì thế hắn liền ngồi xổm xuống, cởi dây giày giúp tiểu phú bà. Hắn cởi giày da nhỏ, sau đó nắm đôi chân nhỏ trong lụa đen và xỏ vào trong dép lê.
Nhưng chỉ mới xỏ được một chiếc, Giang Cần đã đổi ý, trực tiếp bỏ dép lê ra.
Mang dép làm gì, lãng phí.
Hắn nhào nặn đôi chân lụa đen trong tay, cứ như vậy xem ti vi cùng Phùng Nam Thư cho tới trưa. Trong lúc đó, hắn thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng ồn ào của bạn học trong hành lang, dường như là có người rủ team đánh bài, còn có người muốn che dù ra ngoài đi dạo.
Loáng thoáng đâu đó, hắn còn nghe thấy âm thanh như hổ cái của Đinh Tuyết, tựa như là hô “cút” hai lần liên tiếp.
Giang Cần vui vẻ, tiếp tục tựa vào đầu giường, không muốn đi đâu cả.
Hắn thích nhất là ngủ trong ngày mưa dầm, nằm xuống giường là sẽ lười biếng, căn bản là không muốn dậy.
Phùng Nam Thư lại còn ngoan ngoãn, đặt hai chân ở trong ngực Giang Cần, ôm một túi khoai tây chiên ăn rộp roạp, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm “Agito tóc trắng” được phát trên kênh công cộng, cả người đắm chìm vào trong thế giới phim.
Đối với hầu hết mọi người, du lịch có nhiều ý nghĩa khác nhau.
Có người cảm thấy nếu đã đi du lịch thì phải đi dạo gãy chân, nếu không sẽ là phí tiền. Nhưng đối với những người khác, chỉ cần họ vui vẻ, thì dù ở đâu cũng không quan trọng.
Bây giờ, Giang Cần rõ ràng là người thuộc kiểu thứ hai. Hắn nằm thoải mái, trong tay còn có đồ chơi thú vị, vậy thì cần gì phải đi ra ngoài tham gia náo nhiệt.
Sau khi xem phim điện ảnh hơn hai tiếng đồng hồ, tư thế của tiểu phú bà chuyển từ ngồi nghiêng sang nằm nghiêng.
Cô đã ăn hết khoai tây chiên, chỉ để lại một cái bịch rỗng.
Phùng Nam Thư vứt cái bịch đi, quay đầu nhìn Giang Cần, định làm nũng nhưng cuối cùng phát hiện đối phương đã nhắm mắt lại.
Nhìn thấy cảnh này, tiểu phú bà cũng nhắm mắt lại, dáng vẻ giống như buồn ngủ sắp gục xuống vậy, giả vờ bày ra vẻ mơ mơ màng màng, từ từ di chuyển mông nhích về phía trước, lặng lẽ chui vào trong lòng Giang Cần.
Trong khi vòng eo thon thả mềm mại mà linh hoạt của cô xê dịch, hai bàn chân ấm áp mang vớ đen của cô vô tình chạm vào điện thoại trong túi Giang Cần.
Phùng Nam Thư còn giẫm hai cái rồi đá nó sang một bên, sợ nó sẽ gây cản trở khi đang quấn lấy nhau.
Nhưng một giây sau, điện thoại của Giang Cần đột nhiên rung lên, chính bản thân hắn cũng kinh ngạc mở mắt ra.
Thật ra hắn không hề ngủ gật, hắn chỉ đang suy tư về kế hoạch quảng bá xuyên tỉnh, muốn làm rõ nhưng khía cạnh còn chưa thông suốt. Hơn nữa, bên tai còn có tiếng mưa rơi liên tục, hắn cảm thấy rất thoải mái nên mới nhắm mắt lại.
Nhưng chuyện gì đây?
Tại sao đột nhiên lại cho mình phần thưởng lớn như vậy?
Giang Cần lặng lẽ ngồi dậy, phát hiện Phùng Nam Thư với đôi chân thon dài xinh đẹp đang nằm bên cạnh mình, hơi thở đều đặn và nhẹ nhàng, như đang ngủ say vậy.
“Cô nàng ngốc này, thực sự không hề đề phòng gì với mình cả.”
“Có biết sẽ đau, sẽ chảy máu không?”
Giang Cần với tay mò mẫm điều khiển rồi tắt ti vi đi, nhẹ nhàng rời giường, cầm lên điện thoại trên tủ ở đầu giường để xem giờ.
Bọn họ đến nông gia nhạc từ lúc 9 giờ sáng, không ngờ, trong nháy mắt đã tới 11 giờ rưỡi, ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh từ lúc nào không hay, bữa trưa có lẽ sắp bắt đầu rồi.
Giang Cần quay lại nhìn Phùng Nam Thư, kết quả mới nhìn thoáng qua đã nhìn thấy con hổ nhỏ đang gầm nhẹ.
Tại sao cái gì cũng như vậy chứ?
Chết tiệt, thật dễ thương...
Giang Cần nhìn đến thất thần, chân không hề nhúc nhích cả ba phút, nhưng đúng lúc này, điện thoại trong tay hắn đột nhiên rung lên, khiến hắn giật mình tỉnh lại.
Là Tưởng Điềm gọi đến, báo cho hắn giờ ăn trưa, hỏi hắn và Phùng Nam Thư có kiêng kỵ gì không.
Giang Cần đưa tay chỉnh lại váy của tiểu phú bà, lại nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, hắn vừa nghe điện thoại vừa đi ra khỏi phòng, tránh làm phiền giấc ngủ của tiểu phú bà.
Nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng đóng cửa, Phùng Nam Thư sợ đến không dám mở mắt, nhưng lại không khỏi lẩm bẩm, thầm trách không có được ôm, nhưng vẫn giả vờ ngủ tiếp, bây giờ cô không thể tỉnh dậy vì sẽ bị Giang Cần phát hiện sự thông minh của mình.
Kết quả là năm phút sau, tiểu phú bà mơ mơ màng màng mà thật sự ngủ thiếp đi.
Lúc này Giang Cần đã trả lời điện thoại xong, vốn định quay về, nhưng một giây sau, hắn lại nhìn thấy ông chủ của nông gia nhạc đi tới từ phía đối diện, hắn suy nghĩ một lúc rồi tiến lên, định bàn về chuyện hợp tác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận