Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 709: Thiếu nữ thiên tiên trốn học rồi ! (2)

- Tất nhiên là thật rồi. Đối với con gái mà nói, làm gì còn chuyện gì sướng hơn việc được bạn… tốt của mình gọi dậy khỏi giấc mộng ngọt ngào chứ hả?
Cao Văn Tuệ cứ mở mồm ra là lại muốn nói bạn đời nhưng lại sợ tên khốn này đề cao cảnh giác nên phải quay xe vội, từ bạn đời đổi thành bạn tốt.
Giang Cần im lặng chốc lát, cảm thấy Cao Văn Tuệ nói khá có lý. Sau khi hắn suy nghĩ một lúc cảm thấy hành vi này phù hợp với định nghĩa cơ bản của tình bạn, Giang Cần đi vào tòa nhà của ký túc xá nữ để chào cô quản lý ký túc xá.
Theo quy định của quản lý ký túc xá Đại học Lâm Xuyên, sinh viên nam không được vào ký túc xá nữ, nhưng trạm giao nhận hàng ký túc xá của Giang Cần đã mở ra mùa xuân sự nghiệp thứ hai cho các dì quản lý ký túc xá, nên chuyện này cũng dễ giơ cao đánh khẽ.
Sau khi đăng ký xong tên và viết số phòng ký túc xá sẽ vào, Giang Cần đã được đi vào trong.
Buổi chiều của thành phố Lâm Xuyên có hơi âm u, hành lang tối đen như mực, Giang Cần đi lên tầng 5 cùng với Cao Văn Tuệ, sau đó dừng lại trước cửa phòng.
- Cậu đi xem thử bạn cùng phòng của mình mặc quần áo hay chưa đi.
- Sợ gì chứ, làm gì có người ngoài! - Cao Văn Tuệ vô cùng nhiệt tình mến khách nói.
Giang Cần liếc cô ấy:
- Thế tôi không khách sáo nữa đâu.
- Sao trông cậu như kiểu càng mong bọn họ không mặc quần áo hơn vậy?
Giang Cần tự cho rằng mình là chính nhân quân tử nên chắc chắn sẽ không thừa nhận, nhưng hắn vẫn để Cao Văn Tuệ đi trước, còn hắn theo sau.
Phòng 503 không mở đèn nên hơi tối, Giang Cần đi vào đã thấy mấy cô gái ăn mặc mát mẻ nhưng ánh mắt sáng ngời, sau khi sự ngạc nhiên qua đi thì họ lén cười khúc khích, giơ tay chỉ cho hắn vị trí giường của Phùng Nam Thư.
Lúc này tiểu phú bà vẫn đang say giấc nồng, hai mắt nhắm chặt, lông mi dài vừa cong vừa dày, bàn chân trắng nõn lộ ra khỏi chăn. Hơi thở của cô đều đều, vẻ mặt vừa đáng yêu vừa tĩnh lặng này giống như một chú mèo lười biếng vậy.
Giang Cần đưa tay ra vén lại những sợi tóc tán loạn cho cô, khẽ gọi tên của Phùng Nam Thư hai lần. Cô chầm chậm mở mắt, nhìn thấy Giang Cần cách một khung giường thì lộ rõ vẻ ngơ ngẩn.
- Sao ngủ dậy xong trông lại càng ngơ hơn thế? Có biết ta đây là ai không? - Giang Cần cố tình trêu cô.
Phùng Nam Thư dụi mắt, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn:
- Giang Cần, mình lại mơ thấy cậu rồi.
- Đây không phải là mơ.
- Mình không tin, trừ khi cậu cắn mình một cái. - Phùng Nam Thư giơ chân trắng nõn lên, gương mặt tỏ vẻ đe dọa nói.
Giang Cần đột nhiên hơi sốt ruột nói:
- Người bình thường ai lại làm vậy bao giờ. Cậu mau dậy đi, mình đưa cậu đi ăn tối, đừng nói những chuyện chưa từng xảy ra như vậy nữa!
Các cô gái phòng 503 muốn cười nhưng lại chẳng dám cười, nhịn tới mức cả bọn ho sặc sụa.
Lời nói dối sẽ không làm tổn thương người khác, sự thật mới là con dao sắc bén.
Chập tối mùa thu ở Đại học Lâm Xuyên, nhiệt độ dần hạ xuống, không biết là do nhiệt độ hay do khoảng thời gian này mà trường học có hơi tĩnh lặng.
Phía quảng trường trước đã lên đèn, đèn siêu thị của học viện cũng đã được bật, những nhân viên đội mũ màu vàng của Multi-group cũng đang ra vào cửa sau để chuẩn bị cho đợt phân bổ hàng hóa tối nay, tình hình kinh doanh cũng khá phát triển.
Sau khi ra khỏi ký túc xá nữ, vẻ mặt của Phùng Nam Thư vẫn cứ ngây ngốc như vậy, không thể ngờ được Giang Cần thực sự đã đứng bên cạnh giường của cô.
Đến mức cô quên luôn nắm tay hắn, đi được một lúc rồi mới nhận ra, lúc này cô mới lon ton đuổi theo, nhét tay vào túi áo của Giang Cần rồi lạnh lùng liếc nhìn vẻ mặt của hắn.
- Giang Cần, cậu đang nghĩ gì vậy?
- Mình đang nghĩ phải làm thế nào để lấy lại hình tượng oai phong vĩ đại cũng mình. - Giang Cần nghiêm nghị.
Phùng Nam Thư hơi chột dạ nhưng vẫn hùng hồn nói:
- Mình thực sự đã nghĩ rằng đó là một giấc mơ.
- Hóa ra ở trong giấc mơ của cậu, mình chả làm gì mà suốt ngày chỉ đi gặm móng giò của cậu thôi hả?
- Chân mình không phải móng giò. - Phùng Nam Thư hơi không đồng ý cách nói này của hắn.
Giang Cần im lặng một lúc rồi nói:
- Cái hành động đó không phải là cắn chân mà là mát xa bàn chân, cậu chả nhớ gì cả, làm cả phòng cậu hiểu lầm mình rồi, có khi còn tưởng mình là biến thái nữa.
- Giang Cần, cậu lừa mình, mát xa dùng tay mà. - Tiểu phú bà vô cùng thông minh nói.
Giang Cần không nhịn được quay qua nhìn cô ấy:
- Chắc do cậu chưa biết có một phương pháp dùng lưỡi mát xa chân, đây là phương pháp ấy.
Phùng Nam Thư đần cả ra, còn chưa kịp để cô phản ứng, Giang Cần đã kéo cô đi vào căng tin dùng bữa chính. Nhưng lần này Giang Cần kiên quyết không ăn mỳ chân giò nữa, dường như chỉ khi làm vậy mới có thể chứng minh hắn thực sự là chính nhân quân tử.
Giống như tên trộm phạm tội xong phát hiện bản thân bị lộ dấu vết, trong vài ngày kế tiếp sẽ chẳng dám ho he gì, những việc liên quan cũng án binh bất động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận