Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 133: Ông chủ bụng thật đen

Cao Văn Tuệ nhíu mày:
- Ngày nào cậu ta cũng vội vội vàng vàng, rốt cuộc đang làm gì.
- Kiếm tiền.
Hàng mi của Phùng Nam Thư hơi rung rung.
- Kiếm tiền nuôi gia đình? Nhưng Nam Thư cậu là tiểu phú mà mà, nhà cậu còn cần cậu ta nuôi hả.
Cao Văn Tuệ đầu toàn nghĩ về yêu đương, trực tiếp bổ sung thêm ba chữ nuôi gia đình sau hai chữ kiếm tiền, sau đó bắt đầu điên cuồng gật đầu trong lòng, thầm nói, đàn ông chân chính không được thể hiện vẻ yếu đuối trước mặt phụ nữ, Phạm Thục Linh cậu còn quá non trẻ.
- Văn Tuệ.
- Sao đấy?
- Cậu nói nghe hay thật.
Phùng Nam Thư hút một hạt trân châu trong ly trà sữa, híp mắt cười, giống như chú mèo ngốc đang nằm tắm nắng, hàng lông mi cong được ánh nắng rực rỡ chiếu vào như nhuộm lên một màu vàng kim nhu mì.
Sau khi rời khỏi Quảng trường Tiến lên, Giang Cần tới trụ sở khởi nghiệp phòng 208.
Lô Tuyết Mai và Bàng Hải đã đến trước hắn rồi, bọn họ đã làm xong banner và hình ảnh quảng cáo, giờ đang tiếp tục làm logo cho tiệm Hỉ Điềm, tiếp đó kết nối với bên Tô Nại là có thể bắt đầu.
Trên chiếc bàn dài màu trắng đều là máy tính, đông cắm một sợi tây cắm một sợi, tuy có phần bừa bộn, nhưng lại đem đến cảm giác sức sống như cỏ dại mọc tự do.
Giang Cần thấy cũng gần hết giờ rồi, thế là gọi mọi người lại mở cuộc họp, tuyên bố nội dung công việc trong giai đoạn kế tiếp.
Bên tổ nội dung tiếp tục đưa ra bản thảo, giữ nguyên độ mới mẻ của chủ đề, thêm vài cây củi cho cuộc thi.
Bộ phận kỹ thuật tiếp tục tối ưu hóa, đồng thời đưa ra bảng xếp hạng tức thời, bởi vì nếu thiếu trò này, thì tính cạnh tranh sẽ không được thể hiện ra.
Mà công tác trọng tâm của bên Bàng Hải tạm thời không liên quan đến trang web, mà công việc bây giờ là chuyên tâm thiết kế poster tuyên truyền cho Hỉ Điềm. Để hoạt động tuyên truyền offline và tranh tài online liên kết chặt chẽ với nhau.
- Lão Bàng, anh liên lạc bên in ấn Thịnh thị, bàn bạc với họ, bảo họ làm một lượng ly trà sữa có giới hạn, thiết kế những hình vẽ trên ly đổi thành Hỉ Điềm và tên hoa khôi.
- Tô Nại, cô theo dõi số liệu, một khi ứng cử viên nhận được hai nghìn hoa tươi, bên Hỉ Điềm sẽ cho ra số lượng ly trà sữa có giới hạn ghi tên hoa khôi đó. Mỗi một ly trà sữa có thể đóng góp cho nữ thần hai bông hoa tươi, lượng tiêu thụ đạt đến 200 ly thì sẽ trở thành bao bì của ly trà sữa vĩnh viễn luôn.
- Văn Hào, mấy ngày này anh đi phỏng vấn những ứng viên có độ hot cao nhất, sau đó chọn ra cho họ mỗi người một câu tuyên truyền. Tốt nhất là phối danh xưng với hương vị của trà sữa, ví dụ như Hồng Nhan khoa Luật, hương thơm thanh nhã, giống hệt như nho không hạt.
- Ngụy Lan Lan, cô tiếp tục đàm phán với bên thuê quảng cáo, vô tình hữu ý để lộ cho bọn họ biết phí quảng cáo của Hỉ Điềm là 100 ngàn tệ.
Ngụy Lan Lan hơi sững sờ, có chút nghi ngờ hỏi:
- Là 80 ngàn chứ?
Giang Cần ngừng lại một lúc:
- Cô nói 100 ngàn tệ chắc chắn họ không tin, họ sẽ tìm cơ hội đến nghe ngóng, sau đó họ nghe được hóa ra là 80 ngàn, lập tức sẽ tin ngay, bởi vì tin truyền tai không đáng tin, bọn họ thăm dò sẽ càng đáng tin hơn.
- Ông chủ xấu bụng thật, rõ ràng là là đưa tiền từ túi trái sang bên túi phải mà, hơn nữa còn chém thêm 20 ngàn.
Đàm Thanh nhỏ giọng lầm bẩm.
Ngụy Lan Lan cố kìm thấp giọng nói:
- Thanh Thanh cậu phải học hỏi đấy, làm ăn dựa vào chém gió là chính đó.
Thời gian sau, tổ kỹ thuật, tổ nội dung, tổ thiết kế và tổ ngoại biên bắt đầu công việc theo kế hoạch mà Giang Cần đã triển khai.
Trọng điểm là chuyển dời một phần năng lượng từ việc xây dựng trang web, sang cho tiệm trà sữa Hỉ Điềm.
Lượng truy cập trang web hướng tới nhóm người dùng là cộng đồng sinh viên, trong khi tiệm trà sữa Hỉ Điềm phải đối mặt là những hộ kinh doanh trong Làng Đại học.
Hai luồng dư luận này thu hút hai nhóm đối tượng khác nhau, mà từ đó đạt được hiệu ứng liên kết.
- Nghe tin gì chưa, tiệm trà sữa của Tiểu Lưu đầu tư 100 ngàn tiền phí quảng cáo cho diễn đàn mới kia đấy.
- Đừng nghe bọn họ nói bậy, hôm qua tôi đi nghe ngóng rồi, là 80 ngàn.
- Hôm trước cô bé bên chỗ quảng cáo chính miệng nói với tôi mà, là 100 ngàn.
- Lão Trương, ông làm ăn lâu như vậy rồi, không nhận ra người ta bốc phét à. Bọn họ muốn thu phí quảng cáo, chắc chắn phải để giá cao, ông tin tôi đi, 80 ngàn là 80 ngàn.
- Tám mươi ngàn cũng không ít đâu, Tiểu Lưu điên rồi chăng?
- Cô ấy cũng là bị bên siêu thị của học viện kia ép đến không còn đường lui rồi, phỏng chừng định chơi quả được ăn cả ngã về không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận